Tìm bài cũ

2.5.11

Cảm xúc Sài Gòn những ngày sau "giải phóng"


Cảm xúc Sài Gòn những ngày sau "giải phóng"

Hòa Bình (danlambao) - Tháng 10 năm 1974, anh trai tôi nhập ngũ. Sau 2 tháng học quân sự ở Hà Băc được tăng viện cho chiến trường Miền Nam. Gia đình tôi bặt tin anh từ đó. Sau này được biết anh chưa vào đến nơi thì Sài Gòn "giải phóng".

Tháng 7-1975 gia đình tôi về Nam vì ba tôi là người tập kết.

Ô tô chạy mất 5 ngày. Đường xá từ Vinh đến Tây Ninh còn ngổn ngang xác đạn, xác xe tăng. Từ Quảng Trị trở vào đường đi hố bom lỗ chỗ, đất cát trộn với mảnh bom đạn. Tiếc là thời đó quá nghèo và quá bé đã không có 1 tấm hình nào để lại.

Tuổi thơ của chúng tôi với những năm tháng đói nghèo ở Miền Bắc. Đói và đói triền miên,trên đầu thì bom gào đạn réo, đến lớp học ai cũng phải đội mũ rơm (tự làm) để tránh mảnh bom,đi sơ tán ra khỏi Hà Nội, hết bom đạn lại về. Cuộc sống ở những khu tập thể trói buộc người ta trong hạn chế tị hiềm và ganh ghét. Hàng xóm sống với nhau rất kín kẽ và thăm dò.

Gia đình tôi dừng lại ở Huế 1 ngày 1 đêm. Huế với tôi tháng 7 năm 1975 là Huế rất thơ mộng. Những căn biệt thự trên đường THĐ phủ đầy hoa giấy màu trắng và màu hồng. Buổi sáng từng đoàn học sinh mặc áo dài trắng ngồi trên những chiếc xe đạp mini đến trường trong mùi hương thơm tỏa của hoa dạ ly hương. Huế như chưa từng có chiến tranh đi qua đây.

Huế năm 2009 với tôi là Huế buồn rầu, xơ xác : chợ Đông Ba, lăng Tự Đức, lăng Khải Định vẫn nằm im u uất, sông Hương cạn kiệt nước và ô nhiễm.

Ô tô qua cầu Bình Triệu, vào sân của cơ quan sở ngoại vụ đằng sau nhà thờ Đức Bà, tôi vội vã rời khỏi xe để ngắm hết nhà thờ Đức Bà, lại đến Dinh Độc lập. Cũng may Dinh Độc Lập bị phá hủy nhiều và vẫn còn giữ được nguyên bản của nó.

Một góc Sài Gòn trước năm 75

Sài Gòn mở cho tôi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác: đường Pasteur, đường Tự do, đại lộ Nguyễn Huệ rực sáng ánh đèn neon về đêm, rạp hát Ê đen, quán cà phê Givral đã để lại bao nhiêu dấu ấn cho người Sài Gòn.

Năm 2009, nhà hát lớn thấy có thêm 2 bức tượng đá đỡ quả cầu, công viên trước tòa đô chính không còn là công viên mở rộng tầm mắt cho người ta ra đến bến Bạch Đằng, nó bị cắt vụn ra bỏi những bưc tượng, những chậu cây kiểng trông rất manh mún. Đau đớn nhât là hàng ngày với những mẩu tin: quán Givral đã bị giật sập, khuôn viên trường Lê Quý Đôn bị thu hẹp bởi các dự án... nếu chiều hướng cứ tiếp tục như vậy không hiểu những thế hệ tiếp theo sẽ còn gì để biêt thêm về những trang sử đầy hào hùng cũng đầy bi thương của thế hệ cha anh chúng ta. Dường như những người du nhập vào Sài Gòn cũng chỉ muốn Sài Gòn như một chỗ nghỉ lưng và khai thác. Sài Gòn không được chăm bẵm tu bổ, Sài Gòn ngày càng xuống cấp, con đường Duy Tân “cây dài bóng mát“ ngày xưa nay còn đâu, vỉa hè những con phố thì khập khiễng tróc lở, dây điện giăng mắc khắp nơi, dọc theo tòa đô chính phía thư viện quốc gia vào những ngày trời nắng mùi xú uế bốc lên nồng nặc.

Ba tôi và những người cô, ngừơi bác tập kết ra Bắc trở về thấy tình cảm với cô và chú tôi ở Sài Gòn cũng không sâu đậm lắm. Chú tôi nhỏ tuổi hơn ba nhiều vì vậy sau khi những người lớn đi vào rừng và tập kêt ra Bắc, chú tôi chọn lên Sài Gòn lập nghiệp. Là hiệu trưởng 1 trường tư thục nhưng chú thím tôi có cuộc sống khá giả, thím không phải đi làm, các em đựoc chăm sóc và nuôi dạy rất tốt. Một thời gian sau tôi trở lại căn nhà bên trường PĐP có mảnh sân có cây mận tỏa bóng thì biết được chú thím và các em tôi đã vượt biên và đến Uc Định cư. Đến nay thì các em tôi đều rất thành đạt, chẳng biết chú thím tôi có yêu quí những đứa cháu từ Miền Bắc trở về hay không`?

Từ năm 1975 đến 1979 tôi học trường Gia Long sau này đổi tên trường Nguyễn Thị Minh Khai. Tôi vô cùng thán phục nền giáo dục của SG. Thầy cô thì rât cao cả và các bạn hữu của tôi được giáo dục một cách tỉ mỉ về kiến thức và đạo đức. Phần lớn các bạn đều đang có ba bị đi "học tập cải tạo" ?!

Và mỗi ngày. mỗi ngày là những trang nhật ký được lưu lại, mỗi ngày đến lớp lại vắng đi một người, làn sóng người di tản ngày càng nhiều lên sau ngày được... giải phóng. Cho đến bây giờ đã 36 năm trôi qua, tôi chưa hề có1 cuôc hội ngộ nào với các bạn nữ sinh Nguyễn Thị Minh Khai thuở trước. Không biết cô Tỵ hiệu trưởng, cô Mỹ Hạnh dạy anh văn có còn ở đó, những cây phượng ở góc sân trường có còn nở đều đặn mỗi khi hè về.

36 năm đã qua đi, về lại Sài Gòn tôi vẫn thây rất nhiều người nghèo khổ lầm lũi đi tìm kế mưu sinh trong những núi rác của thành phố.

Sài Gòn giàu có chỉ là của một số ít rất ít người.

30 ttháng 4 theo tôi chỉ có đau đớn, chia ly và mất mát, với từ 3 đến 5 triệu người việt chết và mất tich, với bao nhiêu bà mẹ miền Bắc đến nay đã 60, 70 tuổi hàng năm mỗi độ xuân về vẫn ngóng xem người thân có trở về. Bởi ở nghĩa trang quân đội có phần mộ của họ, nhưng hài cốt thì không có, họ vẫn cố tin rằng người thân của họ vẫn ở đâu đó. Với những mộ phần của các chiến sĩ VNCH vẫn nằm cô đơn lạnh lẽo trong nghĩa trang Quân đội Biên Hòa

Chiến tranh đã qua đi 36 năm,chừng nào thì chúng ta mới có một ngày vui tươi chung cho 86 triệu người dân ở trong nước và hơn 3 triệu người Việt Nam hải ngoại? Câu trả lời nằm ở sự bao dung trong môi chúng ta.

Hòa Bình
http://danlambaovn.blogspot.com
. Bookmark the permalink.

8 Responses to Cảm xúc Sài Gòn những ngày sau "giải phóng"

  1. Ngu vì khác nền giáo dục ? says:
    "Chiến tranh đã qua đi 36 năm,chừng nào thì chúng ta mới có một ngày vui tươi chung cho 86 triệu người dân ở trong nước và hơn 3 triệu người Việt Nam hải ngoại? Câu trả lời nằm ở sự bao dung trong môi chúng ta".
    Bài viết cùa bạn còn có sự lắng đọng trong tâm hồn người đọc,khác nhiều với Kamy(có viết một bài cách đây vài hôm).Có lẽ Bạn đã tiêm nhiễm vài năm giáo dục theo cái đạo đức,,phong cách(còn chương trình nhồi sọ là của họ) của các Thầy -Cô trong chế độ bốc lột, cặn bả,nên Bạn có cái nhận xét đó (khác với Kamy chỉ gây co thắt cơ trơn cho người đọc).
    Tôi cũng khoảng tuổi Bạn, mơ ước cũng như Bạn,nhưng quá khó để mơ ước đó thành hiện thực.Bạn cứ xét ,Bạn chỉ ảnh hưởng PHONG CÁCH giáo dục có vài năm mà nhận định của Bạn đã khác Kamy 180 độ ,thì thử hỏi những người của hai phía thật thụ thì nhân sinh quan họ đối biệt với nhau như thế nào ?

    Một bên thì láo xạo có hệ thống, coi như chuyện hiển nhiên;Một bên thì láo xạo là phải biết đó là sự nhục nhã.Một bên là lấy cứu cánh (Cứu cánh họ có nghĩa là:vị CÁI CỦA CHÚNG TÔI)biện minh cho phương tiện;Một bên là cứu cánh(cứu cánh họ có nghĩa là :vị QUỐC-Dân)không thể biện minh cho phương tiện(giết người cướp của vô tội vạ là ÁC,chẳng có gì biện minh được).
    Chỉ sơ lược hai sự khác biệt đó đủ thấy không thể dung hợp được ?Cũng như không thể VÌ dung hợp mà cho kẻ :phản phúc ,lừa thầy phản bạn,xảo quyệt, không có khái niệm hổ thẹn, phải đánh đồng với kẻ: có giáo dục,tôn tri trật tự,phải biết hổ thẹn và chấp nhận trừng phạt kkhi làm điều trái luân thường đạo lý.Nói túm lại, dễ hiểu, là không thể đánh đồng kẻ giáo dục có LƯƠNG TÂM với kẻ giáo duc chẳng có khái niệm LƯƠNG TÂM(chỉ thủ lợi vị ta)?
    Tất cả do giáo dục mà ra ? Nền giáo dục nào thì sẽ tạo ra cho xã hội sản phẩm đó(người đi ngược lại rất ít)?
    Nhưng cũng đừng cho khó mà không ước mơ đẹp ? "Đừng cho nó là khó, nếu không khó thì không phải là vấn đề ".Bạn chọn lựa một con người được giáo dục theo cách có lương tâm hay theo chiều ngược lại ? Sự chọn lựa của bạn sẽ giúp giải quyết vấn hay làm đóng băng vấn đề .
    Dù sao cũng cảm ơn Bạn về bài viết;khác với bài của Kamy Tôi phải uống Atropin đề trị gấp bệnh co thắt cơ trơn sau khi đọc bài của NGÀI đỉnh cao trí tuệ ấy
  2. Nặc danh says:
    Chừng nào không còn cộng sản, sẻ không còn tuyên truyền nhồi sọ lếu láo, không còn thù hận, không còn kẻ bóc lột, cướp bóc trấn lột của dan.
    Ngày đó là ngày vui chung.
  3. cslykhai says:
    tram nguoi vui van mguoi buon , ong nao noi the that la chi ly chi tinh
  4. Nặc danh says:
    Ông Võ Văn Kiệt chớ ông nào!
  5. Nặc danh says:
    Võ văn Kiệt là người đổi mới cho CS khỏi sụp, nhưng bây giờ chắc hối hận vì đã giúp bọn quan tham nhũng ngày nay đục khóet đất nước hàng ngàn tỷ đồng cửa đất nước, cướp đất hại dân, bán rừng bán biển tàn phá đất nước. bọn quan mất dạy phá xong rồi ra nước ngòai hạ cánh an toàn.
  6. Dân Hà Nội says:
    Ông nào thi cũng "ăn". Quan nào thì cũng THAM cả. Chỉ có ăn nhiều hay ít. Nếu không tham thi nhân dân được hưởng, đươc cải thiên đời sống... Độc tài tham nhũng làm giầu như Hosni Mubarack, như Gahdafi... là nhưng GƯƠNG SÁNG cho các nhà lãnh đạo soi... Xin hãy dừng ngay tội ác khi chưa muôn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời sự đóng góp ý kiến của các bạn
Thanh thật cám ơn