Như đã biết, ông Cộng sản Lenin cách đây gần một thế kỷ có bảo rằng chủ nghĩa đế quốc là giai đoan giẫy chết của chủ nghĩa tư bản. Nhưng nó đã giẫy một thế kỷ rồi, chẳng những không chết à cứ khoẻ mãi ra. Còn cái chính quyền của ông ta dựng lên, thì nó đã… chết không kịp giẫy!Điều này cho thấy, những người cộng sản (ở bất cứ nước nào) không nói thì thôi, mà khi nói thì nói dối hết biết – nhất là những người lãnh đạo của đảng Cộng Sản. Bởi vì tất cả các đảng Cộng sản đều rập khuôn để tạo ra những kẻ nói dối, từ những kẻ phụ trách về thông tin tuyên truyền, văn học đến những khoa học gia.
Trofim Lysenko, một Viện sĩ trong Hàn Lâm Viện Liên Xô, với “thuyết di truyền” công bố vào năm 1970 là một điển hình. Trofim Lysenko cho rằng các đặc tính hấp thụ được qua ảnh hưởng của mmôi trường đời sống có thể di truyền được tới đời kế tiếp. Một thí dụ cụ thể, ông ta cho rằng con người sống trong chế độ cộng sản sẽ truyền lại những phẩm chất tốt cho con cái, và các trẻ con sinh ra dưới chế độ cộng sản sẽ có những phẩm chất tốt hơn các trẻ con sinh ra trong chế độ tư bản.
Chẳng cần phải đến Andrei Dmitrievich Sakharov lên tiếng tố cáo đây là một “thuyết di truyền ngụy trá”, ngay cả thằngMóc Em, con của Lão Móc, nó cũng bảo đây là một sự bợ đỡ trắng trơn và phản khoa học.
Do đó, những người lãnh đạo đảng CSVN cũng không ngoại lệ… nổ như cộng sản! –như mới đây mấy ông Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang, Nguyễn Tấn Dũng nổ về ba cái chuyện chủ quyền đất và biển, rồi chuyện “trừ những con sâu” và chuyện họp hành bàn chuyện “cải tổ để củng cố Đảng” v.v…
Những người dân trong nước còn phải chạy lo từng bữa cho cái ăn, cái mặc toát mồ hôi, nên chắc chẳng có ai thắc mắc gì vêề “chuyện nổ” của mấy ông lớn.
Trong khi đó thì đa số người Việt tỵ nạn Cộng sản tại hải ngoại khó tính. Cái gì mấy ông VC nói thì cũng không chịu tin. Ông nào, bà nào cũng cứ lôi cái câu “Đừng nghe những gì VC nói mà nhìn kỹ những gì VC làm” của cố Tổng Thống VNCH Nguyễn Văn Thiệu ra mà dẫn chứng – như là một chân lý!
Sỡ dĩ có chuyện này là vì đa số người Việt tỵ nạn cộng sản đều bị bọn VC nó giở dói đủ điều. “Học tập, cải tao” 10 ngày thì trở thành ở tù gần 20 năm. “Kết hợp 3 giòng thác cách mạng tiến nhanh, tiến mạnh lên chủ nghĩa xã hội không cần phải quá độ qua chủ nghĩa tư bản” thì người dân trong nước lại có ước mơ bao giờ… cho đến ngày xưa!
Còn nhớ mấy năm trước, khi Chủ tịch nướcNguyễn Minh Triết đến dự tiệc do các doanh gia Việt kiều yêu nước xã hội chủ nghĩa thết đãi tại khách sạn Dana Point có ký giả của 2 tờ báo Việt Weekly và Viet Tribune vào bên trong phỏng vấn, ông Minh Triết nhà ta bèn cất giọng ca sáu câu giọng cố (không phải bài “Trái gùi Bến Cát”do “nghệ sĩ nhân dân ưu tú” Út Trà Ôn ca) mà là ca bài “Quê hương là chùm khế ngọt”, mời các ông Việt kiều về thăm quê hương Việt Nam vì… “Việt Nam có rất nhiều gái đẹp, gái… xinh” [ Anh Sáu Phong NMT xuống xề chỗ này].”
Chủ tịch nước Việt Nam Xã Hội Chủ Nghĩa, đảng viên cao cấp của đảng Cộng sản Việt Nam quang vinh nói thật như vậy mà mấy thằng Việt kiều phản động nó lại hỗn xược gọi me-xừ “Sáu Phong” là “Mít-tờ Mã Dám Sinh!”, là “Đại ca Chém gió”,là“Vua nổ”. Láo thật!
Chưa hết! Ông Chủ tịch nước qua thăm hữụ nghị nước Cuba của anh rậu xồm Fidel Castro, ông Chủ tịch nước bèn ví von“Cuba ngủ thì Việt Nam thức! Việt Nam nghỉ thì Cuba thức!” Ví von gợi hình, gợi ảnh như vậy mà bọn Việt kiều nó lại bảo là Chủ tịch nước nói chuyện… dung tục “Cu ba, Cu má” chẳng ra làm sao cả.
Khi Ngài Chủ tịch nước đi thăm Tổng ThốngObama sau đó Ngài về nước bèn tuyên bố rất thật là “đã làm phân hóa nước Mỹ” thì cũng cái bọn Việt kiều không yêu nước xã hội chủ nghĩa nó lại mỉa mai bảo là Ngài Chủ tịch nói phét!
Gần đây thấy có anh nhà báo Việt kiều căn cứ theo một cái email ai đó gửi cho ông ta và ông ta đã viết về cái ước mơ nhỏ cuối đời của Ngài Chủ tịch nước là muốn quốc dân đồng bào biết là Ngài không có “nổ sảng” mà Ngài chỉ nói lại những gì “Bác” Hồ đã nói về cái chuyện “Cuba, Cumá! “Ngài” Nguyễn Minh chủ tịch muốn được “bảo vệ thanh danh giòng họ Nguyễn Minh của mình” ở Bình Dương xứ sở của… trái gùi Bến Cát!
*
Thực ra bảo mấy ông lãnh tụ đảng Việt Cộng toàn là “láo thiên, láo địa, láo từ Sịa, láo
tới Đông Hà, láo qua Bến Hải, láo ra hải ngoại” - như lời kết tội của linh mụcNguyễn Văn Lý đối với ông Hồ Chí Minh và đảng CSVN của ông ta thì cũng có phần… nghiêm khắc!
Theo sách vở của ông lý thuyết gia cộng sảnNguyễn Văn Trấn, tức Bảy Trấn, tác giả “Viết Cho Mẹ và Quốc Hội” thì “Bác” Hồ từng thú nhận là Bác cóc có tư tưởng gì sất cả. Cái bọn nịnh bợ “Bác” nó đã “sáng chế” ra cái gọi là “Tư tưởng Hồ Chí Minh” để mà gỡ gạt cho qua cơn chết chìm ý thức hệ sau khi chủ nghĩa cộng sản sụp đổ tại cái nôi của nó là Liên Xô.
Đây là bằng chứng “Bác” Hồ thú nhận là “Bác” không có tư tưởng gì cả khi được Bảy Trấn hỏi, “Bác” Hồ đã trả lời như sau:
“Không, tôi không có tư tưởng gì khác ngoài tư tưởng chủ nghĩa Mác Lê-nin. Tôi chỉ có phương pháp giải quyết thỏa đáng từng vấn đề của ta. Như tôi thường nói “lạt mềm buộc chặt” đó là phương pháp cột cái gì đó của tôi. Mà cho đến phương pháp như vậy thì cũng có sự chỉ biểu của phương pháp biện chứng! Chứ còn tư tưởng là quan niệm về vũ trụ, về thế giới xã hội con người thì tôi chỉ là học trò của Mác, Ănghen, Lê-nin, chớ làm gì tôi có tư tưởng ngoài triết học Mác” (Nguyễn Văn Trấn, Viết Cho Mẹ và Quốc Hội).
Xin hãy nghe “Bác” Hồ giải thích về “dân chủ tập trung” được ông Nguyễn Văn Trấn kể lại như sau:
“Một ví dụ nhỏ: khi có một học viên trong lớp nghiên cứu chính trị dành cho trí thức CS hỏi Hồ Chí Minh: “Dân chủ tập trung là gì?” “Bác” Hồ trả lời như sau: “Như các cô chú có đồ đạc tài sản gì đó thì các cô chú là chủ, đó là dân chủ. Các cô chú không biết giữ, tôi giữ dùm cho. Tôi tập trung bỏ vào rương. Tôi khóa lại, bỏ chìa khóa vào túi tôi đây. Đó là tập trung” (Nguyễn Văn Trấn, sđd).
Xem ra, “Bác” Hồ thành thật quá , phải không? Lỗi là do cái bọn nịnh bợ biạ điều, dặt chuyện để ca tụng “Bác”, chứ nào có phải là “Bác”… háo danh gì đâu! “Bác” chỉ có lỡ một lần ký tên Trần Dân Tiên vàT.Lan để viết sách tự ca tụng “Bác”. Sau này, có thiếu gì thằng tự nguyện làm việc này, “Bác” đâu có giành việc với bọn nó đâu! Chuyện “bác” cố giấu như “mèo giấu kít” là chuyện “bác” “thuỗng” tập thơ “Ngục Trung Nhật Ký”
của một anh tù người Tàu bị chết trong tù vậy mà cũng có thằng học giả, học thiệt nào đó ở hải ngoại nó khám phá ra. Đúng là mấy thằng Việt kiều không yêu nước Việt Nam xã nghĩa cứ là moi móc, vu vạ, bịa điều, đặt chuyện nói hành, nói tỏi về “Bác” và các lãnh tụ tiếp nối sự nghiệp của “Bác”!
Thực ra thì “Bác” cũng thành thật chán, phải không?
*
Có nhiều ông cộng sản “gộc” mà khi được nghe họ phát biểu những điều thành thực,khiến những người có chút ít hiểu biết không khỏi giật mình cho tương lai đất nước được lãnh đạo bởi những người này.
Xin mời độc giả nghe lời phát biểu “nổ như cộng sản” của lý thuyết gia Cộng Sản Trần Văn Giàu (vừa mới “về với Bác Hồ” năm rồi) đã phát biểu vài tháng trước khi các nước cộng sản ở Đông Âu sụp đổ:
“Thưa các đồng chí,
Tôi có nhiều “nhược điểm”, mà “nhược điểm lớn” của tôi là tin tưởng vào Liên Xô, và nên nói rằng dẫu chết, đánh chết cái nết vẫn còn, thì cái tin tưởng của tôi vào Liên Xô đó, đánh chết tôi, tôi sẽ sống trở lại, cũng tin vào Liên Xô (Vỗ tay).
Thưa các đồng chí, nước của Lenin không phải ai làm cách mạng nơi đó, mà chính là công nông binh làm cách mạng, không phải ai giải phóng cho nó, mà nó tự giải phóng, nó lại còn giải phóng cho nhiều nước trên thế giới. Một dân tộc như vậy, một đảng như vậy, không thể nào từ bỏ con đường Xã Hội Chủ Nghĩa đâu, đừng có tưởng lầm như vậy mà thất vọng, cái người thất vọng lớn nhất sẽ là Tổng Thống nước Mỹ (Vỗ tay).
…
“Tôi nói rằng thậm chí Ba Lan, Đông Đức, Tiệp Khắc, Rumani, những xứ đó nó không xa rời Chủ Nghĩa Xã Hội đâu. Đừng lầm tưởng, đừng chủ quan, đừng có mong rằng nó
trở lại Tư Bản Chủ Nghĩa, Tư Bản Chủ Nghĩa mạt rồi (Vỗ tay).”
Chưa hết, hãy nghe lời phát biểu về cách cai trị nước của “lý thuyết gia cộng sản” Trần Văn Giàu:
“Dân Ba Lan không phải là rời bỏ Chủ Nghĩa Xã Hội, nó chỉ rời bỏ những người Cộng Sản không thật là Xã Hội Chủ Nghĩa(Vỗ tay). Ở Hungari cũng thế, hết sức đau lòng mà thấy nhân dân nổi lên, giết những người Cộng Sản, có những người Cộng Sản có cái nhà 40, 50 phòng, anh Cộng sản nào mà gởi hàng triệu đô-la ở nước ngoài? Để chuẩn bị một lối sống theo Tư Bản Chủ Nghĩa; cái loại “Cộng Sản” đó có một thằng, có năm thằng, có mười thằng, cũng cần giết hết đi (Vỗ tay)”.
*
Với kiến thức như thế, với những lời phát biểu “nổ như tạc đạn” như thế của lý thuyết gia Cộng Sản Trần Văn Giàu, chả trách sau 36 năm VC cai trị đất nước đã có người dân trong nước mơ ước bao giờ cho tới… ngày xưa?!
May mà lý thuyết gia Trần Văn Giàu đã về với “Bác” Hồ chứ nếu không thì ông ta cũng đã phải hộc máu ra mà chết khi nhìn thấy “14 tên đầu gấu” ở Bắc Bộ Phủ thằng nào, con nào cũng có tiền tỉ, tiền triệu đô-la gửi ở các ngân hàng ngoại quốc mà ông ta cóc có làm gì được bọn này – như ông ta đã phát biểu!
Đúng là “NỔ NHƯ CỘNG SẢN!”
LÃO MÓC
Kẹt cái là … KHÔNG BAO GIỜ có thứ CS chân chính, nghĩa là không ham tiền và quyền. Ví như có người như vậy thì là thánh chớ không phải “con người”. Ví thử quí ông tự nhận là CS chân chính được cho cầm quyền trong chế độ ĐỘC TÀI TOÀN TRỊ đủ lâu, không ai kềm chế, chắc cũng sanh tệ, có khi còn tệ hơn mấy xừ đương quyền bởi vì trí thức hơn, trí trá hơn: Hữu tài, vô hạnh = Bại hoại tâm hồn!!!
LAM SAO DE TRANH DAN CHU VA GIU QUYEN LƠI CHO ĐANG MAI MAI
Đảng quang vinh của chúng ta muốn tồn tại và phát triển, giữ vai trò là đảng tiên phong và duy nhất lãnh đạo đất nước, thì có mấy mục tiêu quan trọng sau đây phải được quan tâm đúng mức:
1. Phải làm cho dân chúng vừa yêu vừa sợ.
Nếu không thể làm cho người dân yêu mến – điều mà tôi e là sự thật cay đắng cần chấp nhận – thì cũng phải tuyệt đối duy trì nỗi sợ hãi để họ không bao giờ có đủ ý chí mà nổi loạn.
2. Phải giữ cho cái gọi là ‘phong trào dân chủ đối lập’ không thể trở thành phong trào đúng nghĩa, không thể bén rễ và lan rộng.
Phải làm sao để nó chỉ là hoạt động manh mún, rời rạc, tự phát của các cá nhân đơn lẻ; làm cho có nhiều ‘lãnh tụ’ mà ít hoặc không có quần chúng; có nhiều ‘nhân sĩ trí thức’ mà ít hoặc không có một tổ chức nào có thực lực; có nhiều những hoạt động lãng mạn hời hợt có tính phô trương – mà người dân có biết đến cũng chỉ mỉm cười ý nhị –chứ ít hoặc không có những hoạt động thiết thực có tầm mức ảnh hưởng sâu rộng đến xã hội; có thật nhiều những hoạt động ‘chống cộng cực đoan’ có tính chất phá hoại từ bên trong, gây phản cảm đối với người dân lao động, thậm chí làm cho những gia đình cách mạng và đội ngũ cựu chiến binh phẫn nộ…
Tóm lại, phải làm cho người dân nếu không quay lưng thì cũng thờ ơ với cái gọi là ‘đấu tranh dân chủ’. Cụ thể như thế nào thì tôi đã có dịp trình bày..
3. Phải chủ động trong việc nâng cao dân trí để làm bàn đạp mà phát triển kinh tế, nhưng lại phải lèo lái để ‘dân trí cao’ không đồng nghĩa với ‘ý thức dân chủ cao’.
Phải làm sao để chất lượng giáo dục bậc đại học được cải thiện nhưng đa số sinh viên phải trở nên thực dụng hơn, có tinh thần’entrepreneurship’ – khao khát tiền bạc và công danh, mạo hiểm và sáng tạo trong kinh doanh, cầu tiến trong sự nghiệp riêng, tôn thờ Bill Gates và chủ nghĩa tiêu thụ – nhưng đồng thời cũng tuyệt đối thờ ơ với những lý tưởng và hoài bão cải biến xã hội, xa lạ với những tư tưởng trừu tượng viễn vông, tìm kiếm những giải pháp cá nhân thay cho ý thức công dân, và đặc biệt là tránh xa âm mưu thay đổi chế độ.
4. Phải chủ động trong việc mở rộng xã hội dân sự, thuần phục và trung hòa giai cấp trung lưu đang lớn mạnh (gọi là ‘co-optation’ )…
Làm sao để trong mỗi tổ chức dân sự đều có chân rết của ta. Các tổ chức trung gian như mặt trận Tổ quốc, công đoàn, hội phụ nữ, các hội cựu chiến binh, các câu lạc bộ hưu trí… phải phát huy vai trò tối đa trong việc trung hòa những nhân tố nguy hiểm, điều hòa những xung đột nếu có giữa nhà nước và xã hội, giảm thiểu sự bất mãn của dân chúng…
Làm sao để xã hội dân sự vẫn được mở rộng nhưng theo hướng có kiểm soát của chúng ta, chứ không trở thành mối đe dọa.
Quan trọng hơn cả là chúng ta phải tiếp tục nuôi dưỡng nỗi sợ hãi –dù chỉ là nỗi sợ mơ hồ trong tiềm thức – nhưng đồng thời cũng không để cho nhân dân cảm thấy tuyệt vọng. Cho dù người dân có bất mãn về chuyện này chuyện kia thì vẫn làm cho họ nuôi hy vọng vào một tương lai tốt đẹp hơn. Và phải làm điều này một cách hết sức tinh vi, kiên nhẫn, đôi lúc phải can đảm cắt bỏ những khối u trong đảng để làm nguội bớt nỗi tức giận của nhân dân.
Trong trường hợp này thì việc thả Nguyễn Việt Tiến và việc bắt giam hai nhà báo là sai lầm. Lẽ ra chúng ta phải không tiếc một số ít các đồng chí tham lam quá mức, biến họ thành dê tế thần để giành lại niềm tin của nhân dân, hoặc ít nhất cũng làm họ giảm bất mãn, trong nỗ lực chống tham nhũng của chúng ta.
Một người bất mãn cực độ là một người nguy hiểm. Một người tuyệt vọng đôi khi còn nguy hiểm hơn. Một người lạc quan, nhiều hy vọng, thì thường cũng là một người dễ bảo, yêu chuộng sự ổn định và do đó không có ý định phản kháng.
Chúng ta phải biết dùng mồi để nhử, đánh vào thói tham lam ích kỷ lẫn thói háo danh của người đời, vừa phải làm sao để tinh thần thực dụng và chủ nghĩa mánh mung chụp giật trở thành bản tính của dân tộc – vốn đã rã rời về ý chí, tan vỡ về niềm tin, chán ngán các loại ýthức hệ; nhưng đồng thời cũng phải chuẩn bị sẵn những cái van để dân chúng có chỗ giải tỏa ẩn ức.
Tuyệt đối không để sự bất mãn trong xã hội tích tụ lại vượt quá ngưỡng kiểm soát của chúng ta. Kiên quyết tiêu diệt mọi mầm mống có khả năng dẫn đến các loại hoạt động đối kháng có tổ chức, có sự phối hợp rộng rãi; tuyệt đối ngăn chặn khả năng huy động được đông đảo quầnchúng tham gia.
Chúng ta phải nghiên cứu tất cả những tư tưởng gia vĩ đại trong việc chiếm đoạt quyền lực và duy trì vị trí độc tôn, từ Tôn T ử, Ngô Khởi, Trương T ử Phòng, Lý Tư… và Mao Trạch Đông ở phương Đông, cho đến Machiavelli – tác giả cuốn cẩm nang ‘The Prince’ nổi tiếng ở phươngTây, thậm chí cả Napoleon, Hitler, Stalin… hoặc Hugo Chavez thời nay.Tất cả đều có những điều rất đáng để chúng ta học hỏi, từ nghệ thuật mị dân cho đến những thủ đoạn cứng – mềm linh hoạt trong việc đối phó với địch, và cả những sai lầm chiến thuật của các vị này.
Phải làm sao để chúng ta vẫn trấn áp được đối lập dân chủ, nhưng vẫn không làm sứt mẻ quan hệ ngoại giao đang ngày một tốt hơn với HoaKỳ và phương Tây – vốn là những kẻ đạo đức giả, duy lợi và thực dụng nhưng thích rao bán tấm áo ‘dân chủ tự do’ cùng với những khẩu hiệu cao đẹp khác.
Tuy nhiên, chúng ta cần phải khái quát những luận điểm của Machiavelli để có thể áp dụng cho một chế độ, một đảng phái có cơ cấu phức tạp, chứ không phải là một nhà độc tài quân phiệt giản đơn.
Một nhà độc tài dù tàn độc đến đâu, ranh ma đến đâu, thì cũng chỉ là một kim tự tháp trên sa mạc, tĩnh lặng và không tiến hóa – nên trước sau cũng sẽ để lộ sơ hở chết người. Nhưng một đảng chuyên quyền thì luôn luôn biến động, thay đổi và lớn lên không ngừng; biết bù đắp khiếm khuyết, che dấu yếu điểm, phô trương sức mạnh một cách vô cùng linh động… và đặc biệt có đủ tài lực và nhân lực để lan tỏa chân rết đến mọi ngõ ngách của xã hội, kiểm soát cả dạ dày lẫn linh hồn của nhân dân.
Bác Hồ (hay có thể là bác Lê Nin ) đã dạy: người cách mạng phải không ngừng học hỏi, học từ nhân dân và học từ kẻ địch; phải không ngừng tiến hóa về mặt tư duy lẫn thủ đoạn để sống sót mà vươn lên trong bất cứ hoàn cảnh nào; phải luôn uyển chuyển và linh động để sẵn sàng thay máu đổi màu khi cần thiết, thậm chí sẵn sàng đào thải cả những đồng chí quá tham lam và ngu dốt có hại đến lợi ích chung của đảng. Đối với địch thủ thì phải thiên biến vạn hóa, ranh ma tàn độc đủ cả… và đặc biệt phải biết dùng hình nộm kết hợp với thủ đoạn đấu bò tót kiểu Tây Ban Nha để thu hút ám khí và sừng bò của đối thủ.
Trong lúc đối thủ tiêu hao lực lượng vì đánh vào những hình nộm rơm, hoặc phung phí thời gian và sức lực vào những mục tiêu viễn vông,thì chúng ta lạnh lùng quan sát, phân tích thấu đáo địch tình, ra đòn bất ngờ và hợp lý để địch chết không kịp ngáp.
Đặc biệt chúng ta ngầm khuyến khích những hành động tự sát theo kiểu ‘không thành công cũng thành nhân’ – tất nhiên là phế nhân. Chúng ta cũng phải biết lắng nghe những phê phán của địch thủ mà thay đổi cho thích hợp. Kẻ đối địch luôn có những bài học quí giá mà chỉ có những người bản lĩnh và khôn ngoan mới nhìn ra.
Nếu kẻ địch lãng mạn viễn vông với những khẩu hiệu trừu tượng như’dân chủ’, ‘nhân quyền’, ‘tự do’ … thì chúng ta phải thực tế với những tiêu chí cụ thể như ‘ổn định xã hội’, ‘tăng trưởng kinh tế’, ‘xóa đói giảm nghèo’
Nếu kẻ địch hô hào những điều khó hiểu du nhập từ phương Tây như ‘đa nguyên’, ‘đa đảng’, ‘pháp trị’, ‘khai phóng’… thì chúng ta phải tích cực cổ vũ mô hình Nhân Trị của đấng Minh Quân – nhưng ở đây Minh Quân phải được hiểu là đảng cộng sản – cũng như đề cao những ‘giá trị Á châu’ một cách khéo léo.
Phát Huy dân chủ cơ sở – tập trung
Chúng ta cũng phải phát huy ‘dân chủ cơ sở’, ‘dân chủ tập trung’, ‘dân chủ trong đảng’… để làm sao cho dân thấy đảng không phải là cái gì đó cao xa vời vợi, mà đảng cũng là dân, ở ngay trong dân, từ dân mà ra, đã và đang đồng hành cùng với dân.
Phải cho dân thấy là nếu đảng có xe hơi thì dân cũng có hon đa – chứ không phải đi bộ; nếu đảng có đô la thì dân cũng có tiền in hình Bác đủ tiêu xài – chứ không quá túng thiếu; nếu đảng có cao lương mỹ vị thì dân cũng có gạo ăn – không chết đói mà còn dư thừa để đem xuất khẩu.
Đặc biệt là phải tích cực tuyên truyền và giải thích để người dân hiểu được ý nghĩa của ‘dân chủ’ theo cách có lợi cho chúng ta: ‘dânchủ’ nghĩa là đảng luôn lắng nghe dân, phản ánh ý nguyện của dân (phần nào thôi) qua những chính sách vĩ mô và vi mô, thỏa mãn niềm tự ái của dân vì được dạy dỗ đảng, cũng như kích thích lòng tự hào dân tộc của dân để hướng nó vào những kẻ thù mơ hồ dấu mặt ở bên ngoài.
Đối thủ của chúng ta thường lãng mạn và nhiều nhiệt tình nhưng ít chịu học hỏi, hoặc nếu có học thì chỉ qua quýt đủ để thuộc lòng những khẩu hiệu trừu tượng như ‘nhân quyền’, ‘dân chủ’… rồi nhai đi nhai lại làm dân chúng phát nhàm. Nói chung, đối thủ của chúng ta thường chỉ biết đến một số cuốn cẩm nang về dân chủ có ngôn từ rất kêu, rất đẹp, nhưng nghèo nàn về phương pháp thực tế, lẫn lộn giữa cứu cánh và phương tiện.
Ngược lại, chúng ta cần phải tích cực nghiên cứu sâu sắc những trước tác của các học giả phương Tây về khoa học chính trị và kinh tế học. Chúng ta phải nhận thức được đã có rất nhiều những nghiên cứu khoa học về mối quan hệ biện chứng giữa ‘thể chế chính trị’ và ‘phát triển kinh tế’.
Hai phạm trù ‘dân chủ’ và ‘phát triển’ có quan hệ hết sức phức tạp, phi tuyến, chứ không phải là quan hệ nhân – quả. Nghiên cứu kỹ về vấn đề này sẽ rất có lợi cho chúng ta trong việc chủ động phát triển kinh tế mà không cần phải ‘dân chủ hóa’.
Chúng ta cũng phải nhìn nhận một thực tế là: phát triển kinh tế làm phát sinh một số yếu tố hiểm nguy cho chế độ. Tuy nhiên, điều này còn tùy thuộc vào hoàn cảnh cụ thể, tùy thuộc vào khả năng ‘tháo ngòi nổ’ của chúng ta, cũng như khả năng khai thác những yếu tố hiểm nguy này của đối lập dân chủ.
Chẳng hạn, học giả Daron Acemoglu của đại học MIT danh tiếng đã có nhiều phân tích về ‘nguồn gốc kinh tế của các chế độ độc tài và dânchủ’. Trong đó ông đã chỉ ra rằng phát triển kinh tế kèm theo việc phân bố của cải vật chất một cách tương đối công bằng, đồng thời với việc nới lỏng một cách chừng mực những tự do dân sự, thì bất mãn của xã hội sẽ không quá cao, do đó hoàn toàn có thể duy trì chế độ độc tài mà vẫn thúc đẩy kinh tế phát triển. Đó là trường hợp của Singapore,điển hình của một nhà nước độc tài sáng suốt.
Một ví dụ nữa là những nghiên cứu của Bruce Bueno de Mesquita, đã chỉ ra cho chúng ta những kinh nghiệm quí báu trong việc đàn áp cái gọi là ‘coordination goods’, tức là những yếu tố vốn không ảnh hưởng đến tăng trưởng kinh tế, nhưng nếu được vận dụng bởi đối lập dân chủ thì lại trở thành những vũ khí đáng sợ. Đó là nghệ thuật ‘đàn áp có chọn lọc’ mà tôi đã có dịp phân tích.
Giới trẻ và sinh viên học sinh
Một kết quả bất ngờ mà theo tôi cũng là một kinh nghiệm quí trên mặt trận tuyên truyền nhồi sọ: việc chúng ta bắt ép sinh viên phải học tập chủ nghĩa Marx – Lenin và tư tưởng Hồ Chí Minh đã đem lại những kết quả ngoài mong ước.
Thành công của chúng ta không phải đã đạt được mục đích ban đầu là làm cho thế hệ trẻ tôn thờ thứ chủ nghĩa mà ngay cả chúng ta cũng không tin. Ngược lại, thành công của chúng ta là đã làm cho thế hệ trẻ chán ngán đến tận cổ khi phải học mãi một thứ ý thức hệ lỗi thời, bịnh ồi nhét đến phản cảm những tư tưởng cũ kỹ. Nhờ vậy chúng ta đã đào tạo ra một thế hệ trẻ thờ ơ vô cảm với tất cả các loại tư tưởng và ý thức hệ, chai sạn với lý tưởng và hoài bão mà thanh niên thường có,trở nên thực dụng và ích kỷ hơn bao giờ hết.
Thế hệ trẻ hôm nay, ngoài cái đức tính thực dụng và tinh thần chụp giật, cũng như niềm khao khát tiền bạc, công danh, ám ảnh bởi chủ nghĩa hưởng thụ, thì chỉ còn le lói ‘tinh thần dân tộc’ vẫn còn sót lại trong máu huyết của mỗi người Việt.
Đây là con dao hai lưỡi, là con giao long đang nằm yên, mà chúng ta cần phải biết lèo lái một cách khôn ngoan để không xảy ra một tiểuThiên An Môn ở Ba Đình.
Dưới chế độ chuyên chế nào cũng vậy, sinh viên và trí thức trẻ luôn luôn là những kẻ nguy hiểm nhất, là ngòi nổ của quả bom, là kíp mìn hẹn giờ, là hạt nhân của các phong trào đấu tranh. Các cuộc cách mạng nhằm lật đổ chế độ độc tài bao giờ cũng do sinh viên và trí thức dẫn đầu; công nhân, nông dân, và các tầng lớp lao động khác chỉ là sức mạnh cơ bắp. Chỉ có trí thức và sinh viên mới đủ lý luận để huy động được đông đảo quần chúng, mới có lý tưởng để dấn thân, và mới có khảnăng tổ chức và phối hợp.
Triệt tiêu được những phong trào sinh viên, cô lập được những trí thức phản kháng, chính là đánh vào đầu não chỉ huy của địch. Những thứ còn lại như ‘dân oan biểu tình’, ‘công nhân đình công’… chỉ là cơ bắp của một cơ thể đã bị liệt não.
Như trên đã nói, chúng ta đã thành công trong việc làm cho sinh viên trở nên lãnh cảm về các loại ý thức hệ, thờ ơ với những tư tưởng tự do khai phóng từ phương Tây. Chúng ta chỉ còn phải đối phó với tinh thần dân tộc của sinh viên đang có nguy cơ thức dậy, mục đích là để nó ngủ yên, nếu không phải lèo lái nó theo hướng có lợi cho chúng ta.
Trí thức
* Đối với tầng lớp trí thức, những biện pháp ‘vừa trấn áp vừa vuốt ve’ từ xưa đến nay đã đem lại kết quả khả quan. Chúng ta đã duy trì được một tầng lớp trí thức hèn nhát, háo danh, và nếu không quá ngu dốt thiển cận thì cũng chỉ được trang bị bởi những kiến thức chắp vá,hổ lốn, lỗi thời.
* Trí thức của chúng ta vẫn mãi mãi giữ than phận học trò, kiểu sĩ hoạn mơ ước được phò minh chủ, hanh thông trên đường hoạn lộ, chứ không bao giờ vươn lên thành những nhà tư tưởng lỗi lạc.
* Tầm mức ảnh hưởng của trí thức đến xã hội không đáng kể, không dành được sự kính trọng từ các tầng lớp nhân dân, thậm chí còn bị người đời khinh bỉ bởi sự vô liêm sỉ và thói quen ném rác vào mặt nhau.
* Chỉ có một số ít trí thức vượt qua được cái vỏ ốc hèn nhát, nhưng thường là quá đà trở nên kiêu ngạo tự mãn, coi mình như núi cao sông sâu, là lương tâm thời đại. Những người này quả thật có dũng khí, nhưng cũng không đáng sợ lắm bởi đa phần đều có tâm mà không có tài, có đởm lược mà ít kiến thức.
* Đa phần trong số này cũng chỉ đến khi về hưu mới thu gom được dũng khí mà ra mặt đối đầu với chúng ta, do đó sức cũng đã tàn, lực cũng đã kiệt. Một số ít trẻ trung hơn, nhiệt huyết còn phương cương, thì lại chưa có kinh nghiệm trường đời, chưa được trang bị lý luận chu đáo, chưa có kiến thức về dân chủ sâu rộng. Với những kẻ này chúng ta đàn áp không nương tay, bỏ tù từ 3 đến 7 năm. Đó là phương cách giết gà từ trong trứng.
Thử tưởng tượng xem một tài năng trẻ phải thui chột những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời trong lao tù, cách ly với môi trường học vấn, gặm nhấm nỗi cô đơn thay cho việc học hành nghiên cứu, thì sao có thể phát triển hết khả năng? Khi ra tù thì cũng đã quá tuổi trung niên, mệt mỏi, chán chường. Nếu vẫn còn dũng khí thì cũng đã tụt hậu về kiến thức, bị trì néo bởi gánh nặng gia đình, còn làm gì được nữa?
Với những phân tích như trên tôi cho rằng chế độ của chúng ta vẫn còn bền vững ít nhất thêm hai mươi năm nữa. Nhưng thời thế đổi thay. Chúng ta không thể kiêu ngạo mà tin rằng sẽ trường tồn vĩnh viễn.
Chúng ta luôn học hỏi và thay đổi để sống còn và vươn lên, nhưng cũng nên biết rằng đối thủ của chúng ta có lẽ cũng không quá ngu ngốc.
Nếu kẻ địch cũng nhìn ra được mạnh – yếu của chúng ta, cũng biết tự đổi thay để thích nghi, cũng biết học cách đấu tranh có phương pháp, có tổ chức, có chiến lược… thì chuyện gì sẽ xảy ra sau hai mươi năm nữa thật khó mà biết được.
Đó là một cuộc đua đường trường mà kẻ nào dai sức hơn, bền chí hơn, khôn ngoan hơn, thì sẽ đến đích trước.
Chúc các đồng chí chân cứng đá mềm và luôn nhớ lời dạy của Hồ Chủ Tịch: ‘khó khăn nào cũng vượt qua, kẻ thù nào cũng đánh thắng’.
Báo cáo trong cuộc họp mặt kiều vận.