Tìm bài cũ

14.2.12

Đoàn văn Vươn, một Dan Josif của Việt Nam?



Lôi cổ bọn nó ra đây
Bắt quỳ gục xuống, đọa đày chết thôi.”( Xuân Diệu)
Đến hôm nay, hẳn nhiên là không còn một người Việt Nam nào kinh ngạc, hay thấy lạ lùng trước cảnh cán bộ, đảng viên nhà nước Việt cộng thi đua nhau chiếm đoạt tài sản của nhân dân Việt Nam để cho vào túi riêng. Bởi lẽ, sự kiện này đã khởi sự ngay sau cái hội nghị ở gốc cây đa Tân Trào.
Đến nay, nó trở thành nếp, thành chuyện thường nhật trong sinh hoạt của đảng và nhà nước Việt cộng. Chỉ tính riêng các cơ sở của tôn giáo thì đã có đến hơn 2250 cơ sở bị chiếm đoạt bất hợp pháp. Sở dĩ có những bất công chồng chất trong xã hội như thế là vì, chẳng có một cán cộng nào được sinh ra và lớn lên trong thói đảng, mà không thuộc nằm lòng hai câu thơ như giáo điều cơ bản của đảng, do thi sỹ vì tem phiếu Xuân Diệu khởi xướng là: “ Lôi cổ bọn nó ra đây, bắt qùy xuống, đoạ đày chết thôi”.
Nói về thơ thì Xuân Diệu có tài làm thơ tình, ít người sánh kịp. Mà nói về cái “ác đảng tính” của Xuân Diệu thì có lẽ toàn đảng cộng phải cúi đầu bái phục, vì nó đã vạch ra hướng đi cho toàn đảng. Phần ngưòi nhân bản nghe đến là dựng tóc gáy. Bởi từ dạo đó, bài giáo huấn này biến thành dòng máu luân lưu, thành bản chất trong đời cán cộng nhớn nhỏ từ trung ương cho đến địa phương. Đứng nhìn từ bất cứ góc độ nào, cán đều tự cho mình cái quyền hạn đứng trên người, trên luật lệ, trên cả đất nưóc. Nên mặc tình mặc sức ngoảnh mặt làm ngơ, tệ hơn thế còn tạo thêm ra những thống khổ cho đồng loại. Khi tự tạo thêm ra những thống khổ này cho đồng loại, không biết những cán cộng này tự bảo mình là ai? Là con người không có nhân lương tính hay là loài thú hoang? Bởi lẽ: “Chỉ có loài cầm thú mới quay mặt trước nỗi thống khổ của đồng loại”
Theo đó, nếu xã hội cộng sản không còn xảy ra chuyện bóc lột người qua hình thức “ quy hoạch”, “ cưỡng chế” nữa, mới là cái sự lạ đời. Tuy nhiên, hơn một tháng nay, ngưòi dân Việt Nam, trong cũng như ngoài nước được chứng kiến hai sự kiện lạ hơn bất thường là:
1. Anh Đoàn văn Vươn vì giử nhà, giữ vườn, đã quyết định nổ súng nhắm bắn thẳng vào những tên cán cộng gỉa danh bộ đội, công an nhân dân ở Tiên Lãng, Hải Phòng, nhưng thực chất là những tên ác ôn côn đồ, mang lòng lang dạ sói, dùng bạo lực công quyền để chiếm đoạt tài sản của ngưòi khác về làm của riêng. Anh đã làm một việc, không hẳn là một phản ứng nhất thời. Nhưng là một hành động dũng cảm như Dan Josif của Rumania vào ngày 22/12/1089. Có khác là khác vì ở trong hai tình thế khác nhau.
Hôm ấy, đảng cộng sản Roumania tổ chức một cuộc tuần hành biểu dương sức mạnh để ủng hộ Ceaucescu. Nhưng một chuyện tình cờ đã tạo nên lịch sử mới. Bởi vì không ai ngờ rằng cuộc biểu dương sức mạnh của đảng cộng sản Roumani bỗng chốc chuyển hướng chỉ vì một câu hô đả đảo Ceaucescu.. Sau một giây ngỡ ngàng, hàng trăm rồi hàng ngàn ngàn tiếng hô vang dội chuyền đi bên nhau. Rồi anh chàng công nhân Dan Josif, tay cầm khẩu súng lục đưa lên cao, dẫn đầu đoàn người biểu tình nhào vào chiếm lấy tòa nhà của bộ chính trị, và từ đấy đã kết thiúc triều đại cuối cùng của cộng sản Roumani. Dĩ nhiên, hành động của Dan Josif là do lòng yêu nước thúc đẩy và hơn thế, anh đã không kịp tính toán cho một tiếng hô khởi đầu. Anh đã không kể gì đến bản thân mình, nhưng chính là vì cuộc sống tự do của người dân Roumania …
Đoàn văn Vươn, Đoàn văn Quý ở Tiên Lãng dù ở trong một hoàn cảnh khác, nhưng cũng có cùng một giấc mơ, bảo vệ Công Lý. Bảo vệ quyền sống của con người. Họ đã nổ súng chống lại cường hào. Nó như một phát súng lệnh khai tử chế độ cộng sản Việt Nam. Dù rằng, trưóc mắt, anh có thể sẽ mất, nhưng xã hội sẽ được. Nghĩa là, anh sẽ ngồi tù. Vợ con anh có thể không bị truy tố. Riêng cái mảnh đất kia, sau ba bữa nửa tháng, câu chuyện êm dần xuống sẽ được nhà nước âm thầm giải quyết bằng một phương cách riêng rẽ, như cho thuê lại, thêm thời hạn hay trao cho mảnh đất khác với một số bồi thường nào đó. Về phía phe cánh đảng nhà nước sẽ vờ ngưng công tác, chặt vài ba con tép ở cấp xã, huyện và chuyển đổi công tác đi nơi khác là…. hết chuyện. Có còn lại, chỉ là dư âm của tiếng súng phản biện của người nông dân Đoàn văn Vươn.
2. Kế đến là vụ việc thủ tướng Việt cộng Nguyễn tấn Dũng, trực tiếp can dự vào vụ cưỡng đoạt ầm ỹ này bằng câu hỏi lấp lửng :” việc ao cá, nhà của ông Vương bị phá có chủ trương không? Câu hỏi mới khôi hài làm sao chứ. Bảo nó là chuyện cười còn là may đấy. Chính ra phải nói là chuyện lợm dọng mới đúng. Bởi lẽ, câu trả lời không một người nào không biết, không một người nào phủ nhận là Có. Hơn thế, nó còn là một chủ trương trọng tâm, cơ bản và tiên quyết của đảng và nhà nước Việt cộng. Nhưng ở trong trường hợp này, nó mở ra một câu trả lời buộc mọi cấp cán cộng nhớn nhỏ, không chỉ ở Tiên Lãng, Hải Phòng, mà ngay từ trung ương, xuống tới mọi địa phương đều phải trả lời, báo cáo là Không. Không, để lừa dối toàn dân. Không để chối tội cho đảng và Không, để cứu chính những kẻ đã vừa làm công tác “đấu tố” nhân dân để tạo uy thế cho đảng.
A. Tại sao lại là Có?
Theo tiến trình của lịch sữ, những sự kiện sau đây đã nối tiếp nhau để trả lời cho chữ có:
Thứ nhất: Ngay sau hội nghị gốc đa Tân Trào, hiệu ứng “ Xô Viết Nghệ Tĩnh” đã nổ ra. Cái gọi là cuộc nổi đậy của người nông dân vùng Nghệ An Hà Tĩnh này thực chất chỉ là một tập dượt cho phương thức chiếm đoạt quyền tư hữu của người dân Việt Nam bằng bạo lực của cộng sản mà thôi. Bởi vì, ngay sau đó, hầu như tất cả mọi thành phần bất hảo đi theo Việt cộng trong vùng Xô Viết Nghệ Tĩnh đã nhảy vọt. Chúng nhảy một bưóc từ đầu đường xó chợ trở thành chủ nhân ông, trở thành lãnh đạo, chiếm giữ toàn bộ tài sản do nông dân vùng lên chiếm lại từ tay các điền chủ trước kia. Và những ngưòi nông dân vì bị khích động, tham gia vào phong trào “ Xô Viềt Nghệ Tĩnh” ngay lập tức trở thành những kẻ nô lệ cho chủ nhân mới còn tàn bạo, ác độc gấp trăm ngàn lần điền chủ và thực dân góp lại. Đó là cộng sản. Nên người dân chỉ nghe đến Xô Viết Nghệ Tĩnh là rùng mình rợn tóc gáy. Rồi những ai muốn sống một đời sống cho nên người thì đều tìm cách bỏ trốn khỏi vùng tự trị “ Xô Viết Nghệ Tĩnh” do Việt cộng làm chủ. Không trốn được thì đành chấp nhận cho số phận hẩm hiu.
Thứ hai. Hiệp định Geneve chia đôi đất nước vào ngày 20-7-1054 đã đẩy nguời dân Việt Nam vào một khúc quanh tàn nhẫn. Hơn một triệu người Việt Nam liều chết bằng cách này hay cách khác đã gồng gánh, chạy trốn khỏi miền bắc do Hồ chí Minh và cộng sản lãnh đạo. Và còn hàng triệu triệu ngưòi khác, vì không may, vì chậm chân nên đành phải ở lại. Sự kiện bị ở lại này đã đẫn đến việc toàn thể đồng bào ở miền bắc nước ta phải rỉ máu, và tràn nước mắt trong thống khổ. Rồi tất cả phải hứng chịu một sách lược vô đạo, nói toạc ra là cuộc cướp của giết người lớn nhất trong lịch sử ở Việt Nam do Hồ chí Minh, Trường Chinh và đảng cộng sản thực hiện với cái mỹ từ “ cải cách ruộng đất”. Kết qủa là có hơn 172000 ngàn người dân Việt Nam đã bị giết chết vì mùa đấu tố 1954-56. Con số ngưòi bị chết này đến nay vẫn chẳng có một tài liệu nào ghi chính xác, nhưng theo cuốn Kinh tế Việt Nam do chính nhà nước Việt cộng xuất bản đã xác nhận là có đến ¾ số người bị giết, bị bức hại là bị oan!
Cùng với việc giết ngưòi chiếm hữu tài sản của nông dân tại miền quê, cộng sản cũng thực hiện những cuộc phá đình, chùa, miếu và chiếm đoạt các cơ sở của tôn giáo. Sách thì bảo là lấy tài sản lại cho nhân dân. Thực chất là “cứt trâu để lâu hóa bùn”, những tài sản này dần dà được sang nhưọng và chia chác cho nhau theo những kiểu “ quy hoạch”, “ hợp tác”, hay “ bảo vệ an ninh quốc phòng”. Kết qủa, dân trắng tay, tài sản nhẹ nhàng lọt vào tay cán cộng.
Đến sau 30-4-1975, toàn thể đồng bào ở miền nam Việt Nam, trong đó có một số ngưòi trước kia đã từng nuôi ăn, và bao che cho Việt cộng trong thời chiến, đã đưọc dịp trắng mắt ra để mà nhìn thâý những hoạt cảnh, gói bọc bằng những mỹ từ “ kinh tế mới”, “chế độ hộ khẩu”, “ cại tạo công thương nghiệp” do cộng sản vẽ ra. Kết qủa lại hàng triệu người bỏ nước chạy trốn ra hải ngoại, trong số này có hàng trăm ngàn người chết trên đường vượt biên, vượt biển. Rồi hàng triệu triệu đồng bào ta còn ở lại trắng mắt, trắng tay, sống đời thống khổ và con cái, trẻ thơ bị đày vào cuộc khủng hoảng giáo dục.
Chuyện cũ chưa qua, bước sang thời gọi là “đổi mới” . Có thể nói một cách tổng quát là toàn thể những cán cộng, rất ư là vô văn hóa từ trong cuộc chiến, nhưng gặp thời “đổi mới” tức là đổi cách ăn cướp, đã hoàn toàn lột bỏ những phong cách của rừng rú, mũ cối, dép râu và thay vào đó là những khu nhà khang trang, xe cộ, quần áo lịch lãm. Dĩ nhiên, tất cả những sang trọng này đều là những tài sản sang đoạt bằng cách này hay cách khác từ tay người dân hay của công. Nó không có lấy một tý vốn công sức nào của những chủ nhân mới. Nói đơn giản hơn, những cán cộng vô sản, vô văn hóa này đã “đổi mới” cách ăn cướp tài sản của đất nước, của người dân bằng nhửng kế hoạch nhớn như: “Vùng quy hoạch” “vùng an ninh quốc phòng”, “khu giải tỏa”,” giải phóng mặt bằng” để chiếm hữu tài sản của tư của công rồi trờ thành những tư bản đỏ với khối tài sản, ở trong nước thì đồng bào trơ mắt ra mà ngó, và ra hải ngoại thì thế giới phải nể mặt! Hỏi, khối tài sản của lớp cán bộ từ hạ tầng cơ ở xã thôn, phường khóm đến trung ương này, có bao nhiêu phần trăm là là do công sức, mồ hôi và sự chuyên cần của họ tạo ra? Chẳng lẽ nó từ trên trời rớt xuống? Hãy nhìn từng đoàn ngưòi dân oan, nhìn cuộc sống lam lũ của ngưòi dân thì tức khắc có câu trả lời chính xác. Vậy, đây có phải là chủ trương chiếm đoạt tài sản của đồng bào của đảng và nhà nước này hay không?
B. Nhưng tại sao phải trả lời là KHÔNG?
Cái túi của kẻ cướp không bao giờ đầy. Đã hả hê như thế. Nhưng chúng vẫn luôn luôn thi đua nhau, tìm đủ cách bóp cho ngưòi dân không còn hơi thở, miếng ăn. Đó là câu chuyện của Thái Hà, Tòa Khân Sứ, Tam Tòa, Đồng Chiêm Loan Lý, Cồn Dâu… và nay đầm tôm ở Tiên Lãng Hải Phòng. Trong những vụ việc này, ngưòi dân Việt Nam đã là những chứng nhân. Chứng kiến tận mắt một chính nhân quân tử và một thợ lừa xuất hiện. Đó là TGM Ngô Quang Kiệt và kẻ lừa đảo của thế kỷ Nguyễn tấn Dũng. Nay thêm một nông dân phản biện bằng tiếng súng: Đoàn văn Vươn.
Chuyện tôi gọi Y là kẻ lừa đảo của thế kỷ cũng có những lý do: Ngay khi gặp TGM Ngô Quang Kiệt ở hậu cung tòa GM để bàn bạc, và tìm cách giải quyết êm thắm vụ việc TKS, Nguyễn tấn Dũng hứa trao trả lại từng phần và rồi, toàn bộ khu đất cho tòa GM Hà Nội. Một chính nhân như TGM Ngô quang Kiệt thì tin vào những lời lẽ ấy mà chờ đợi. Kết qủa, ngày 19-9-2008, Nguyễn tấn Dũng bất thần cho xe ủi đất đến tàn phá khu đất, vì không được ăn, để mở ra cái gọi là công viên cây xanh. TGM Kiệt trắng mắt, trắng tay. Tệ hơn thế, còn bị Nguyễn tấn Dũng cho đàn em, lâu la bêu riếu trên tất cả mọi hệ thống truyền thanh truyền hình như là một kẻ phản bội tổ quốc vì câu nói ” Đất này không phải của Tàu, cũng không phải của Tây, nhưng trực thuộc tòa GM Hà Nội” với đầy đủ những văn bản. Tại sao Ông bị đấu tố như thế? Rất đơn giản, vì Ông là Người dám chống lại cái sách lược đi chiếm đoạt của cộng sản!
Nay lại đến câu chuyện của Đoàn văn Vươn ở Tiên Lãng. Thợ lừa lại xuất hiện bằng câu hỏi rất lợm dọng: Có là chủ trương không? Nếu không phải là chủ trương thì tìm ở đâu ra những vụ việc: ” xô viết- nghệ tĩnh”, “cải cách ruộng đất”, “cải tạo công thương nghiệp”, “quy hoạch”, “ giải toả mặt bằng” để làm giàu cho các cán bộ đảng viên?
Về chuyện “quy hoạch”, “giải tỏa”, thành thật mà nói: Người dân Việt Nam hiền hòa và chân thật qúa. Họ hiền lành và chân thật ngay trước những con hổ lang, dạ sói. Họ hiền lành và chân thật nuôi hổ báo để chúng quay lại cắn giết mình. Thật vậy, trong suốt chiều dài 80 năm qua, trừ ra những giai đoạn đối đầu trong chiến tranh hai phe Quốc – cộng, người Việt Nam cứ cần mẫn hiền lành làm ăn và nuôi nấng cho hổ báo lớn lên để chúng cắn giết người Việt Nam, mà hầu như không có nhiều phản ứng tích cực. Vụ nhân văn Giai Phẩm, vụ Qùynh Lưu hay hàng vạn vạn nhưng cành vạn tuế trog tay trong ngày nhà nước đưa 8 anh chị em giáo dân Thái Hà ra toà cũng chỉ là những tiếng thét đau thương tắm máu của đồng bào, không hơn không kém. Kế đến là hàng ngàn đồng bào khác lang thang khắp các phố chợ với những tờ dân oan trên tay, nhưng là những tiếng cưòi hạnh phúc của cộng sản. Nay, ở Tiên Lãng, nước mắt chảy ngập đồng sâu, nhưng đã pha máu của loài sấu hoang dã vì biện chứng Đoàn văn Vươn!
Chuyện của Đoàn văn Vương nếu ở vào thời đấu tố, thời hậu 30-4-1975 hay đi trước làn sóng của những Lê thị Công Nhân, Nguyễn văn Đài, Cù huy Hà Vũ, Trần hùynh duy Thức… thì không phải một Đoàn văn Vươn, một Đoàn văn Qúy nhưng cả gia đình ấy đã phải gục suống và chết ở trong đám bùn lầy ấy mà không một ai hay biết, làm gì có chuyễn ầm ỹ thế? Thật là chẳng may cho cán cộng ở Tiên Lãng vì những cái điện thoại di động biết ghi hình, ghi tiếng nói. Tuy nhiên, vì là chủ trương lớn của đảng và nhà nước, nên Nguyễn tấn Dũng không thể nào không ra tay cứu đàn em và đặt ra câu hỏi ” Có là chủ trương không” để giải quyết vấn đề.
Khi Nguyễn tấn Dũng hỏi thế là buộc mọi cán cộng nhớn nhỏ, mọi cái loa phóng thanh ô uế của đảng, của nhà nước phải đồng loạt hô vang: Không phải là chủ trương của đảng, chỉ là sai nhầm của vài ba cán bộ thi hành. Phải hô hoán lên là Không để tiếp tục lừa đảo dân tộc Việt Nam, để cứu đảng và cứu chính những kẻ đi cưỡng chế tài sản của nhân dân. Làm được những chuyện mặt dày như thế, họ có xứng tầm là những tay lừa đảo của thế kỷ hay không?
Dầu có hay là không thì cái kết qủa của Tiên Lãng cũng vẫn là: Đoàn văn Vươn, Đoàn văn Qúy, khó tránh khỏi cái tội có âm mưu giết người, vì đã gài mìn, nổ súng, chống lại kẻ dùng bạo lực đi cưỡng chế quyền tự do, quyền tư hữu của nhân dân do nhà nước chủ trương. Tuy nhiên, chỉ có một điều rất đáng nói đến ở trong vụ việc, có thể trở thành một mốc điểm của thời sự, của lịch sử là Đoàn văn Vươn, Đoàn văn Qúy biêt trước mọi hậu qủa của những việc họ làm. Họ đã can đảm chấp nhận cái mất cho mình, và cho gia đình mình, để bù lại, xã hội nếu không còn Đoàn văn Vươn thì vĩnh viễn vẫn còn dư âm của tiếng súng phản biện chống bạo ác để bảo về quyền sống, bảo vệ Công Lý cho con ngưòi, cho xã hội được hưởng mai hậu. Đó là một hành động can trường đáng trân trọng. Xa hơn, đó cũng chính là tiếng súng lệnh khai tử chế độ bạo tàn này. Bởi vì, vài ba con tép riu ở Tiên Lãng bị đem ra làm vật tế thần trong một cuộc chơi của tòa án, không còn khả năng lừa bịp dân ta. Và bạo lực cộng sản không còn là điều đáng sợ. Hơn thế, nó không còn khả năng cứu vãn và giữ chế độ này tiến thân an toàn vào trong vòng tay nô lệ cho lá cờ năm sao của Trung cộng.
Thật vậy, đã đến lúc tất cả mọi người dân Việt phải nắm lấy tay nhau, đồng lòng đồng sức hô vang: “Hỡi toàn thể Công Nông Thương Binh Việt Nam, hãy đoàn kết lại! Hãy trả câu giáo điều bạc ác của Xuân Diệu lại cho chính hàng ngũ cán cộng, để ngưòi Việt Nam cùng nhau đứng dậy, xây dựng lại một đất nước Việt Nam trong Độc Lập, Tự Do, Công Bằng, Dân Chủ. Cho đồng bào ta có cơ hội xây dựng lại cuộc sống Ấm No, Hạnh Phúc trong tình người Nhân Bản, Văn Hóa trên chính mảnh đất của cha ông ta để lại.
Bảo Giang.
2-2012

9 RESPONSES TO ĐOÀN VĂN VƯƠN, MỘT DAN JOSIF CỦA VIỆT NAM?

  1. VỤ TIÊN LÃNG: SÓT MỘT THẰNG
    Sau kết luận của Thủ tướng, Chủ tịch, phó chủ tịch huyện Tiên Lãng bị đình chỉ, Bí thư và chủ tịch xã Vinh Quang bị đình chỉ, vụ án hủy hoại tài sản bị khởi tố.
    Vụ việc đang tiếp tục nhiều diễn biến theo chiều hướng mạnh mẽ, dù thành phố Hải Phòng cố gắng nhùng nhằng, bộc lộ vài dấu hiệu bao che thì cũng chẳng làm gì được.
    Bằng chứng mới nhất là thực hiện kết luận Thủ tướng, Tòa án tối cao đã ra quyết định hủy tất cả những quyết định tòa sơ thẩm, phúc thẩm về vụ Đoàn Văn Vươn- những quyết định chỉ căn cứ ” bữa nhậu thịt chó” mà quyết, không căn cứ vào luật pháp.
    Rồi tự hỏi, vì sao Khánh loa cứ ngoạc mồm ra bảo vệ lãnh đạo huyện, như mù, như điếc trước sự phẫn nộ của dư luận, báo chí, các chuyên gia, của nhân sĩ trí thức, đặc biệt là của rất nhiều các vị lão thành cách mạng.
    Rồi tự hỏi, tại sao trưởng ban tuyên giáo huyện ủy dám cả gan triệu tập đảng viên toàn huyện để phổ biến rằng, các quyết định cấp, thu, cưỡng chế đất của UBND huyện là đúng đúng đúng, ” thằng” nào nói sai là phe phản động, hoặc chí ít là bị kẻ xấu lợi dụng.
    Rồi tự hỏi, tại sao qua mấy lần họp báo ở huyện, các thành viên lãnh đạo đều hét lên cùng một giọng: đúng đúng đúng.
    Rồi tự hỏi, vì sao từ huyện, xã đến trang web của huyện vẫn như không biết đến kết luận Thủ tướng, cứ chổng mông lên cãi, huyện Tiên Lãng ta đúng đúng đúng.
    Vì sao?
    Vì đã có Nghị quyết của Huyện ủy Tiên Lãng khẳng định tất cả các quyết định của UBND huyện trong toàn bộ vụ việc cấp, thu, cưỡng chế đều đúng.
    Vì đã có Nghị quyết của Huyện ủy Tiên Lãng che chắn, bảo kê, làm điểm tựa cho muôn vàn sai phạm của các cấp lãnh đạo Tiên Lãng.
    Vì đã có Nghị quyết của Huyện ủy Tiên Lãng phổ biến đến 100% đảng viên trong huyện quán triệt huyện đúng, đài huyện đúng, đài thành phố đúng, báo thành phố đúng, báo an ninh Hải phòng đúng, báo bác Hữu Ước quá đúng, đài truyền hình Hải Phòng tuyệt đối đúng, còn các báo khác trong nước, cả ý kiến chuyên gia, cả ý kiến các cụ lão thành cách mạng là sai, là nói theo giọng kẻ xấu. Bất cứ đảng viên nào trong huyện không nói theo cái đúng huyện, kỷ luật.
    Ai đã chỉ đạo huyện ủy ra Nghị quyết bậy bạ như vậy, một nghị quyết bảo vệ sai phạm, ủng hộ sai phạm, lãnh đạo sai phạm tiếp tục tấn tới? Một Nghị quyết đi ngược hoàn toàn kết luận Thủ tướng?
    Đó là Bí thư huyện ủy Bùi Thế Nghĩa.
    Sót mất thằng này.
    Phải đình chỉ ngay.
    Và khi vụ án lớn đuợc Bộ công an khởi tố, thằng này không thể thoát tội.
    Dứt khoát như vậy.
    _______________________________________________________________________________-
    Nhật ký Trưởng thôn Khoai Lang
    P/S: Bùi Thế Nghĩa và Bí thư thành phố Hải Phòng hãy đọc bài dưới đây để biết thêm một chân dung của một Bí thư vì nhân dân như thế nào:
    Ông Nguyễn Sự, bí thư thành uỷ Hội An:Đã làm quan là phải đàng hoàng
    Ông đọc cho tôi nghe bài thơ của Chế Lan Viên: Yêu ở đâu thì yêu / Về Hội An xin chớ / Hôn một lần ở đó / Cả đời vang thuỷ triều…
    Tự nhận là người… thiếu văn hoá nhất Hội An, nói to nhất Hội An, con người bén nhọn, nhạy cảm đến quyết liệt ấy suốt 30 năm qua đã sống chết với Hội An, để gìn giữ cho được một không gian sống vừa xưa cũ, vừa hiện đại. Giữa không gian liêu trai của ngày Hội An ở Sài Gòn (10 – 12.2), ông đọc cho tôi nghe bài thơ của Chế Lan Viên: Yêu ở đâu thì yêu / Về Hội An xin chớ / Hôn một lần ở đó / Cả đời vang thuỷ triều…
    Theo ông, điều gì làm nên sự quyến rũ kỳ lạ của vùng đất Hội An? Những biến động lịch sử có làm cho sức mạnh ấy bị vùi lấp, mai một?
    Văn hoá là một khái niệm mở, bảo tồn nằm trong sự phát triển, không đóng khung, đóng cửa, vì thế nó luôn luôn động, phù hợp với đương đại nhưng vẫn giữ được những gì tốt đẹp của quá khứ. Trong một quá trình dài của lịch sử, Hội An vẫn giữ được sự giao lưu, giao thương, đó là một bản lĩnh rất kỳ lạ. Thế kỷ thứ 16 – 17, Hội An là thương cảng sầm uất bậc nhất của Đàng trong, nơi mở cửa đầu tiên của đất nước giao thương với thế giới, từ đó hội nhập với các nền văn hoá khác. Trải qua một thời kỳ dài trọng nông ức thương, Hội An vẫn giữ được tinh thần mở cửa, coi buôn bán là chuyện bình thường, giữ được con đường tơ lụa. Như trong kiến trúc, những ngôi nhà phố hình ống chẳng có mặt tiền, mặt hậu, sẵn sàng mở cửa đón mọi người. Những ngôi nhà của người Hoa, người Nhật đều do bàn tay tài hoa của thợ mộc Kim Bồng, thợ ngói Thanh Hà tạo dựng, vẫn mang diện mạo rất đặc trưng của Hội An…
    Mỗi năm Hội An đón nhận đến 1,5 triệu du khách, với dân số khoảng 90.000 người, tính trung bình mỗi người dân đón 150 du khách/năm, làm thế nào để họ vẫn là mình?
    Lấy cái tĩnh, vừa vừa, nhỏ nhỏ, bé bé để phát triển, đó là bí quyết của Hội An.
    Bản lĩnh của người Hội An chính là sự đón nhận văn hoá các nước một cách bình tĩnh, đĩnh đạc, không ngần ngại, không sợ sệt, không vồ vập… tạo nên một văn hoá đa quốc gia, đa vùng miền, nhưng lại rất Hội An. Chiều sâu tận cùng của văn hoá, của kiến trúc chính là con người. Hội An là một di tích hoàn toàn sống, không bị đứt gãy nhờ những con người nhiều thế hệ sống trong các khu phố cổ. Điều lạ nữa là dân Hội An nghèo, nhưng chẳng ai phá nhà cổ làm nhà mới. Thời bao cấp mỗi nhà chỉ sống bằng vài ba khung dệt, nhưng vẫn giữ nguyên nếp nhà như một sự tri ân với cha ông của họ. Họ giữ lại những gì đẹp đẽ của quá khứ, đâu biết ngày mai sẽ thành di sản. Thời đổi mới, nhà nhà làm du lịch, có người giàu lên nhưng cũng chẳng ai đập nhà làm khách sạn. Ngoài quy định của chính quyền, chính người dân ý thức được chuyện đó. Phố cũng không cần cửa đóng then cài. Dân phố không soi mói, nhưng biết quan tâm đến nhau. Điều gì không phải, trái với đạo lý khó sống được ở đây. Dù lịch sử đầy biến động, người Hội An vẫn giữ được chiều sâu cốt cách, tâm hồn mình. Nhỏ bé, thân thuộc, không vội vã, không có những con đường rộn ràng, chẳng ai chạy xe quá nhanh. Khi con người sống có trật tự thì trong tâm thức, suy nghĩ cũng chậm lại, nhập thân, nhìn lại mình nhiều hơn. Những con người ấy đã biết tự làm mới mình hàng ngày, tạo ra hồn của phố, sự thân thuộc bình yên và một chút chân quê khiến ai đã một lần tới là nhớ mãi, giống như được trở về nhà.
    Để sự quyến rũ chân thực ấy giữ chân du khách lâu hơn, có quyết sách nào không thưa ông?
    Quyết sách của tôi là giúp người dân có thu nhập một cách văn hoá. Lâu nay chúng ta thường dựng làng nghề theo kiểu biểu diễn. Muốn hấp dẫn du khách, làng nghề phải thực sự sống được bằng nghề. Bàn tay tài hoa của những nghệ nhân làng Kim Bồng góp phần tạo ra dáng hình đất nước, tâm hồn của người dân Trà Quế tạo nên mùi hương sâu đậm của rau húng, rau thơm. Muốn phục hồi làng nghề phải có đội ngũ làm nghề ngay tại làng. Hội An kiên trì đào tạo lớp trẻ sống chết với nghề, cha truyền con nối. Người dân không chỉ sống được nhờ trồng rau, mà còn khá lên nhờ những dịch vụ du lịch từ nghề rau. Suốt chín năm kiên trì thuyết phục bà con cùng với các quyết sách như giao thêm đất, hỗ trợ tiền trồng rau, làm gốm… đến nay chúng tôi đã phục hồi được làng rau Trà Quế, gốm Thanh Hà. Du khách được trồng, thu hoạch rau, chăn trâu, tắm trâu, nuôi trâu đi cày, sống, ăn ở trong nhà dân có khi cả tháng trời, và trả tiền một cách thích thú. Mỗi người nông dân Hội An đang trở thành một sứ giả văn hoá thông qua con đường kinh tế du lịch, họ biết giữ cho môi trường sạch hơn, yêu động vật hơn, và cũng văn minh hơn.
    Hội An lên cấp thành phố, ông có lo văn hoá thị sẽ lấn át văn hoá làng?
    Đó chỉ là một danh xưng, sự phát triển đòi hỏi văn minh, dù thị xã hay thành phố, Hội An vẫn giữ được tinh thần của nó. Văn hoá làng và văn hoá thị bổ sung, kìm giữ nhau, trì kéo nhau, tạo nên thế cân bằng hơn. Trong tốc độ đô thị hoá chóng mặt hiện nay, giữ gìn vẻ đẹp của một ốc đảo như Hội An là nỗi lo chung của mọi người. Nhưng chính vì nó quá mong manh, dễ vỡ nên mọi người đều phải cùng nâng niu, giữ gìn. Hội An lúc nào cũng có vấn đề, lúc nào cũng có sự bền vững dù luôn thay đổi. Suốt thời gian tôi làm chủ tịch Hội An, chưa thấy ai bị tha hoá, các tệ nạn vào Hội An đều được dân báo ngay. Hội An nói không với bia ôm, ngoài đường cũng không có công an, người dân có thể gặp người làm chính quyền mọi lúc, mọi nơi. Không có khoảng cách giữa chính quyền và người dân. Ai vào nhà bí thư cũng được.
    Còn quyết sách để giải bài toán đất đai ở Hội An, khi nơi đây luôn là điểm nóng hấp dẫn các nhà đầu tư? Làm thế nào để hài hoà lợi ích giữa người dân, chính quyền và nhà đầu tư?
    Người ta có thể biến ruộng lúa thành đô thị chỉ với một chủ trương, nhưng trong lịch sử, chưa ai biến đô thị thành ruộng lúa. Cái gì người ta không thể thì mình hãy giữ lấy. Tôi là người nông dân, tôi hiểu hơn ai hết đất của dân phải để cho dân làm. Như vùng biển Cửa Đại, tôi không chủ trương lấy đất đầu tư, mà đầu tư tại chỗ và những người dân định cư tại chỗ, không dời dân. Với nhà đầu tư, Hội An quy định rất rõ ràng: không xây quá ba tầng, mật độ xây dựng không quá 30%, không được mở massage, không được xây tường rào che chắn, không đi cửa sau, không mua đi bán lại… Chính vì thế những nhà đầu tư giả, dỏm rất khó chịu, sẽ bật khỏi liền.
    Để gầy dựng một chính quyền vì dân ở Hội An, ông có gặp khó khăn nhiều không?
    Hơn 30 năm, trải qua nhiều đời lãnh đạo, Hội An tự hào vì một đội ngũ lãnh đạo trong sạch. Chưa có một đồng chí nào lợi dụng chức quyền lấy một tấc đất của dân, bộ máy chính quyền hoạt động trơn tru nhờ không ai lợi dụng việc công sách nhiễu, tước đoạt của dân. Bên cạnh những biện pháp cứng rắn để giữ kỷ cương, muốn đội ngũ của mình có ý thức, chính người lãnh đạo phải làm gương. Không thể nói anh em đừng tham ô mà mình vẫn nhận tiền vào túi. Ai có công mình thưởng xứng đáng, nhưng khi anh em gặp khó khăn mình phải chia sẻ, giúp đỡ, có trách nhiệm với cả gia đình mỗi người. Con người không chỉ sống bằng đồng lương, mà còn bằng cái nghĩa. Khơi gợi chữ nghĩa trong đội ngũ làm nên phẩm cách của cán bộ mình. Kiểm tra đến nơi đến chốn công việc được giao, những nơi nguy hiểm nhất mình phải xông vào đầu tiên. Mình không xả thân thì đừng nói anh em xả thân. Khi mình sử dụng quyền lực để làm những việc có ích cho mọi người, đứng đầu sóng ngọn gió, biết tiếp thu ý kiến, biết chịu trách nhiệm trước mỗi quyết định của mình, sẽ quy tụ được anh em. Tôi cảm thấy ấm lòng vì được anh em thương, quý, chia sẻ, nhờ thế mình không cảm thấy cô đơn.
    Tôi không thích từ quan “thanh liêm”, đã làm quan là phải đàng hoàng, không thể nhận những gì không phải của mình. Làm chủ tịch, lương 5 triệu đồng/tháng, khi đã chấp nhận mức lương đó, phải làm tốt phần việc của mình. Đừng đổ thừa đồng lương đạm bạc mà tham ô, bởi có ai buộc anh làm đâu? Tôi là người không mưu mô, không thủ đoạn, mọi thứ đều đặt hết lên bàn, nên có thể đập bàn nếu thấy bất bình, khuất tất.
    Suốt một thời gian dài làm chủ tịch, nhiều người nói ông “giả chết” vì vẫn ở căn nhà tranh dột nát, ông có buồn nhiều không?
    Rất đau, nhưng không thể bụm miệng người đời, vì dân có quyền nghi ngờ. Người dân sẵn sàng nghĩ mình ngồi chỗ đó chắc hốt bạc. Nhà đầu tư nào đến cũng đưa phong bì đầu tiên, dù chưa làm gì cả. Chứng tỏ trong suy nghĩ của họ phải có phong bì công việc mới chạy… Nhưng tôi không bao giờ chấp nhận như thế.
    Căn nhà tranh giờ đã được sửa lại thành nhà trệt cấp bốn, đất ấy là do ông bà tôi để lại. Lương hai vợ chồng tôi cộng lại 13 triệu đồng, làm gì cho hết (cười sảng khoái). Biết bao nhiêu là đủ, tri túc là được. Tôi không thấy khổ, vì mình khổ quá rồi, chịu khổ là chuyện bình thường. Điều tôi buồn nhất là không làm được nhiều cho Hội An. Người dân quê tôi dù được hưởng lợi từ du lịch bớt cơ cực đi, nhưng chưa được giàu có…
    Là người khá cực đoan, có bao giờ ông phải xin lỗi dân vì một quyết định sai? Anh có sợ những quyết sách quá táo bạo, luôn đi trước của mình sẽ ảnh hưởng đến đường hoạn lộ?
    Có đấy. Một lần tôi đã ra quyết định trồng hoa sữa dọc phố. Nhưng đâu ngờ đến mùa hoa nở, cả con phố nồng nặc mùi hoa rất khó chịu. Tôi phải đứng ra xin lỗi dân và đốn đi trồng cây mới.
    Tôi nhớ mãi cơn bão năm 2007, sau cuộc họp chiều, chúng tôi thông báo toàn thị xã sáng mai mới dời dân. Nhưng khi bưng bát cơm tối lên ăn, tự nhiên một linh cảm ập đến khiến tôi giật mình. Nhiều anh em phản đối dữ dội nhưng tôi vẫn buộc phải dời dân trước 12 giờ đêm. Quả nhiên 1 giờ sáng bão tràn vào ngập hết nhà. Sống ở Hội An là sống chung với lũ, người lãnh đạo phải biết rõ bão đi theo hướng nào, chỗ nào là thiệt hại nặng nhất để giúp dân tránh gió, di dời. Phải nghe lượng mưa trên nguồn, và tìm ra cái gì có lợi trong lũ. Sắp tới tôi sẽ tổ chức cho khách đi ghe chụp ảnh những con đường nước ngập, tuyệt vời lắm đó.
    Quyết định tắt đèn, đi bộ đêm rằm đến với tôi vào một tối mất điện năm 1998, tự dưng thấy phố đẹp lạ lùng. Sáng hôm sau quyết định làm liền. Những ngày đầu người dân phản đối quyết liệt khiến anh em nản lắm, nhưng mình cương quyết giữ, cố gắng điều chỉnh cho phù hợp hơn. Đến tháng thứ tư thì thành công, và trở thành sản phẩm độc đáo. Có những quyết định phải trả giá dữ lắm, nhưng tôi chấp nhận, kể cả việc mất chức. Nếu so đo tính toán vị trí của mình thì chẳng làm được gì. Ngay từ ngày nhậm chức tôi đã chuẩn bị cho mình nếu có mất chức thì cũng thấy bình thường, có chăng chỉ mất tiếng vâng tiếng dạ. Làm sao để anh em có một chỗ dựa, có lòng tin vào mình là khó nhất.
    Cơn bão lớn nhất mà ông đã vượt qua?
    Thời điểm tôi mới làm chủ tịch, quyết định cấm để xe trên lòng lề đường đã gặp phải sự phản đối quyết liệt của bà con. Vợ ở nhà mỗi lần ra chợ nghe dân tiếng bấc tiếng chì suốt một năm trời, giờ thì thành hình mẫu, cả nước học tập Hội An. Khi nhà cổ xuống cấp, dân xin sửa nhà tôi đồng ý cho sửa theo nguyên gốc. Tự biết đó là quyết định vô trách nhiệm, tôi cảm thấy mình vô cùng có lỗi, vì dân lấy tiền đâu ra mà sửa theo nguyên gốc, nếu lỡ nhà sập thì vô cùng nguy hiểm. Tôi chủ trương bán vé di sản để lấy tiền giúp dân sửa nhà. Quyết định này cũng gặp phải áp lực từ mọi phía, đang đi ngoài đường tôi bị dân chận lại chất vấn, phải đứng giữa đường giải thích cho dân nghe. Từ 50 triệu đồng/năm, doanh thu đã tăng 8 tỉ, giờ là 40 tỉ đồng/năm. Khi người dân có đủ dũng khí chửi mình trong lúc bình tĩnh nhất, chứng tỏ họ còn tin mình. Khi đúng sai dân không lên tiếng nữa, mới là bi kịch.
    Bài học đắt giá nhất mà tôi nghiệm ra từ trong gian khó là bài học về lòng dân. Tôi không nói giáo điều đâu. Muốn thành công phải được lòng dân, lo cho cuộc sống của dân. Rất nhiều lần tôi nghe lời dân hơn là cấp trên, đó là cá tính của tôi. Nhiều văn bản nhà nước không sát với thực tế, nếu cứ theo nguyên tắc thì làm khó dân dữ lắm, phải chấp nhận trả giá thôi. Tôi không biết nịnh, cũng rất ghét người ta nịnh mình. Người nịnh đã hèn, mà người ưa nịnh còn tệ hơn.
    Điều gì khiến ông phải đau lòng nhất?
    Có một bộ phận cán bộ nhà nước thoái hoá, biến chất, tham nhũng, làm giàu bất chính đến mức xấu hổ, khiến cho người dân không còn tin vào những người đại diện chính quyền, đó là điều làm tôi chua xót nhất. Nỗi đau này không chỉ của riêng tôi, mà còn là nỗi đau của biết bao cán bộ chân chính nhưng đã bị bôi đen bởi một số không nhỏ đang làm giàu trên mồ hôi nuớc mắt của nhân dân. Sức dân chỉ thực sự huy động được khi lòng dân an ổn. Làm mất niềm tin của dân là tổn thất vô cùng lớn.
    Ông đã học được gì của người xưa, để vượt qua mọi bão tố cuộc đời?
    Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo, mẹ cha tôi đều là nông dân làm thuê cuốc mướn. Ba mẹ cơ cực mò cua mót lúa nuôi tôi ăn học nên người. Khi mình có tiền mua được cho mẹ bộ đồ đẹp thì bà đã mất. Điều tôi học được lớn nhất từ mẹ là làm sao biết sống đùm bọc lẫn nhau, như hàng xóm đã từng đùm bọc gia đình tôi. Cái nghĩa trong tôi lớn lắm. Nhìn mấy cụ già lọm cọm là tôi lại nhớ mẹ vô cùng, tự hứa với lòng phải sống sao cho thật tốt, nếu không làm lợi cho ai đó thì đừng nên làm hại ai đó. Con người ai cũng cần niềm tin. Niềm tin chính đạo giúp người ta sống thiện hơn. Ở Hội An, giữa phố có chùa Cầu, chùa là đạo, cầu là đời, đạo và đời không có khoảng cách. Khi bánh xe công nghiệp đang nghiến nát nhiều giá trị sống đích thực, tôi tin đời cha ăn mặn chưa xong đã khát nước rồi, chẳng cần đợi đến đời con. Biết thế để sống đàng hoàng, lương thiện hơn. Phật tự tâm, ma cũng tự tâm. Quyền lực trong tay mình, trị dễ lắm, tha mới khó. Phải tìm trong cái lỗi của người ta có cái lý mà tha. Tôi luôn tập điều đó. Mỗi người có một sứ mệnh riêng, số mệnh của tôi gắn với Hội An. Và tôi tin tương lai Hội An sẽ là nơi hội nhân, hội thương, hội tụ văn hoá, hội tụ sự an bình.
    thực hiện: Kim Yến
    chân dung hội hoạ: Hoàng Tường
    Nhà văn Nguyên Ngọc:
    “Nếu không có Nguyễn Sự, sẽ chẳng giữ được Hội An. Nguyễn Sự là tập trung tinh tuý của người Hội An: trí tuệ, năng nổ nhưng thật bình dị, chân thật. Vừa rồi sửa chợ, anh em vất vả lắm vẫn không dời được mấy chị bán lề đường vào chợ, lại còn bị chửi gay gắt. Cuối cùng Nguyễn Sự phải ra tay, ông mời bà chửi hỗn nhất ra… chửi thi với ông. Thế là các bà sững ra, cười phá, lặng lẽ chấp nhận vào chợ. Sở dĩ ông làm được điều đó vì được dân thương. Cù lao Chàm cũng là một chuyện kỳ lạ của Nguyễn Sự, đây là nơi duy nhất không có bao nilông. Quan chức ít ai giống anh, liêm khiết, thương dân, biết văn hoá bao giờ cũng mong manh, luôn lo lắng, suy nghĩ, gìn giữ, không chủ quan”.
    Nhà báo Huỳnh Sơn Phước, nguyên Phó tổng biên tập báo Tuổi Trẻ:
    “Để giữ được một thành phố sạch, cảng thị đầu tiên sinh ra những nhà ngoại thương, nơi đầu tiên của ViệtNamsống với toàn cầu… cần có một chính quyền sạch, những con người Hội An thực sự sạch. Nguyễn Sự đã làm được điều đó. Bằng trí tuệ và sự quyết liệt của mình, anh đã giữ được Đảng bộ Hội An thật sự liêm khiết, vì dân, để cùng những con người đầy bản lĩnh của Hội An hướng đến một thành phố phụng dưỡng môi trường, phụng dưỡng thiên nhiên, đón nhận và chắt lọc tất cả những giá trị văn hoá, văn minh của thế giới”.
    Nguồn báo: SGTT.VN
    TIN MỚI: Văn phòng luật sư Vì dân và Văn phòng luật sư Duy Minh thông tin, chị Nguyễn Thị Thương vợ bị can Đoàn Văn Vươn) và chị Phạm Thị Báu (Hiền) vợ của bị can Đoàn Văn Quý, hai chị đang bị khởi tố bị can về tội chống người thi hành công vụ-đã trực tiếp gửi Thư mời đích danh luật sư Trần Đình Triển( Vì dân) và luật sư Nguyễn Duy Minh (VPLS Duy Minh) để làm người bào chữa cho mình. Ngày Mai (14/2/2012) hai luật sư sẽ về Hai Phòng để làm các thủ tục Cần thiết.
     
    0
     
    0
     
    Rate This
  2. Ông bạn (già) của dân ngu tối qua (13-2-2012) d/t cho biết : Tổ cha cái thằng Bạch-Ngọc-Chiến từ ngày lên ghế điều hành cái đài VTV4 “Chào cờ và hát Quốc ca (toàn dân VN vui mừng ăn giỗ “đảng” (chết tiệt)thời lựơng giài hơn,mà từ khi xẩy ra vụ anh em thằng Hiền chủ tịch huyện Tiên lãng(với sự ăn thông của chóp bu Hải Phòng (Đỗ trun-Thoại (thàng này gốc Cổ Am)và tên Đỗ KK;VTV4 khong ho he 1 tiếng;Nhưng sau khi Tể tứơng “ba dũng”há mép “sò lông” lép nhép ra cái điều..(sau hơn một tháng sự viêc x”ăn cướp xẩy ra…Nếu không có vài tên côn đồ,ác ôn(học tập,”Bác…vẫn còng”trong quần”ch1ng ta…ăn chút phấn hoa cải…chắc Ba Dũng cũng không mất công,mang vài lát “xuyên tâm Niên”chữ bệnh phong cùi (hủi)của 95/100 đảng viên (có chức,quyền)
    Ngay sau khi Ba Dũng (cặp môi lép nhép y như ‘vốn quý” của Chị em gà móng đỏ trúng ngày “cờ đảng” xuất hiện ở “cửa dưới (hạ môn) thì nào là
    VTV4(đựơc phép của thằng ngu hơn heo (lợn (đinh-Thế-Huynh cho phép;coi như mồm Ba Dũng là…(tôi (Ông bạn già) đã cấm “bà xã” mở cái đài VTV4 thổ tả,mỗi khi thấy mặt con tên LINH (đọc tin)(môi gà mái này cũng giống môi Ba Dũng.
    Bà con Tiên Lãng nói riêng và tất cả Đông Bào cả nứơc cứ tin rằng:Ngày nào ngừơi dân chưa thực sự làm chủ miếng đất Ông Cha để lại,thi khiếu kiên vô ích,; Trong khi chính mồ Tể tứơng Dũng quy kết :Giới chức huyện Tiên Lãng,Vinh Quang SAI,thì báo Hải phòng vứt lời tể tứơng vào hồ ao của Chú Vươn…;
    Mới hôm qua (13-2) ngay tại trụ sở Văn phòng “tiếp dân” taị Sài Gòn,cả 100 ngừơi dân khiếu nại…Nhưng các “đầy tớ nhân dân không tiếp,và cũng không nhận đơn,Những người này đã đợ chờ 4-5 năm ra cả vườn hoa Mai-Xuân-Thửơng
    Đừng quên câu : Bắc thanh lên hỏi Ông Trời
    Những gì Đảng nuốt đừng hòng lôi ra.;Và hãy nhớ câu của Cựu TT liên Bang Nga Boris Yetsin, và Cự TT Gorbachev,cùng TT Tiệp Khắc Havel (Mới từ trần 2 tháng nay)Công Sản tồn tại nhuờ tuyên truyền xuyên tạc;Cộng Sản không thể sửa,chỉ có cách dẹp bỏ chúng.
     
    0
     
    0
     
    Rate This
  3. vu an tien lang tu nhieu goc nhin ve hoan canh gia dinh anh doan van vuon gia dinh anh doan van vuon song trong che do nao ma phai bi canh nha tan cua nat the luc thu dich nao ma mac quan phuc cong an va mau ao quan doi co to chuc co trang bi khi gioi co chu muu co toan tinh co hanh dong co chi thi co quy dong luc luong nhu bon tho phi dung luc luong cong an va quan doi y nhu mot bon tho phi ma khong co mot luat phap nao ngan chang va bao ve tai san mo hoi nuoc mat nguoi dan vo toi thanh lap chinh quyen hay thanh lap bang nhom dang cuop dang du dang dang cong san viet nam vi may ten cong an nay deu la dang vien deu hieu ro luat phai ve toi co y am muu chiem doat cuop boc tai san mo hoi nuoc mat nguoi dan am muu cuop boc chiem doat co to chuc nao la luc luong cong an nao la quan doi nao la toan an ket an nguoi dan bi hai bi cuop tai san mo hoi nuoc mat von luyen cong suc cua minh hon 20 nam vung dap gay dung dai nang dam mua tien cua va mo hoi va nuoc mat bong mot chut bon tho phi co tap trung co to chuc co trang bi vu khi khi tai dan duoc co ke hoach danh cuop va pha nha anh doan van vuon day gia dinh anh vao vong lao li mat tai san mat tat ca phai song canh nha tan cua nat mang troi chieu dat khong noi sinh song khong noi cam duisong trong che do nao ma gia dinh anh doan van vuon phai gap mot tham canh toi te nhat trong lich su che do cong san viet nam va moi nguoi dan oan tren toan coi dat nuoc viet doc lap ma tai sao mat dat mat nha mat cua ruong dong lan luot bi bon phi cong an chinh quyen bang cuop to chuc am muu chiem doat cuop doat cua moi nguoi dan cuop boc co to chuc co chu muu co tinh toa rap to chuc dung luc luong di cuop boc cua moi nguoi dan tren toan coi dat nuoc viet namneu gia dinh anh doan van vuon khong no sung tu ve va bao ve tai san mo hoi nuoc mat cua gioa dinh khong gay duoc su chu y thi tai san gia dinh anh doan van van vuon se bi roi vao tay quan doc ac va vo loai khong con nhan tinhkhong con tinh nguoi bon chung ngang muon danh nghia luat phap cuop boc long hanh nha cua cua moi nguoi dan vo toi tren toan coi dat nuoc viet nam song duoi che do cong san hien nay dung la mot bon cuong hao ac on ac ba nhan tam to chuc luc luong va chi dao chi thi cuop pha cua danday moi nguoi dan vo toi den hang cung ngo hep di vao con duong dia nguc nha tan cua nat man troi chieu dat khong noi sinh song that qua vo cung doc ac dang va dien ra tren toan coi dat nuoc viet nam tren 65 nam quan nguoi dan song duoi che do cong san tan bao cuop boc long hanh khap noi tren toan coi dat nuoc viet nam
     
    0
     
    0
     
    Rate This
  4. nuoc viet nam dat nuoc rat than yeu .chinh ra phai duoc tu do ,giau manh va nguoi dan phai duoc hanh phuc ,an vui .nhung vi nhung ke cam quyen da khong biet dat loi ich dat nuoc tren tat ca .vi the moi co nhung doan v vuon ,viet khang .cung muon nguoi dang ngay dem hy sinh dau tranh cho 1 nuoc viet tu do dan chu
     
    0
     
    0
     
    Rate This
  5. viet nam dang toa sang ,dang di tren duong dan toi tu do ,no am .cong bang .noi ma moi nguoi duoc song trong canh thai binh ,tu do ,hanh phuc .noi khong co han thu .khi xuat hien nhieu nguoi tre yeu nuoc .nhu doan v vuon .ho la nhung nguoi tien phong dan duong cho moi nguoi viet nam yeu nuoc
     
    0
     
    0
     
    Rate This
  6. dat nuoc con ,con tat ca ,dat nuoc mat ,se rat toi cho nguoi viet nam .hy vong moi nguoi viet nam hay co gang cung nhau di theo buoc chan cua nhung nha dau tranh cho tu do .moi nhat co doan v vuon , viet khang.
     
    0
     
    0
     
    Rate This
  7. doan v vuon ,viet khang , cu h ha vu , linh muc nguyen v ly ,chi bui minh hang .cung tat ca nhung nha dau tranh cho tu do dan chu .ho la nhung doa hoa thom ngat va quy hiem dang toa huong thom va dan dat dan toc viet nam tren duongtien toi tu do dan chu ,cong ly su that .nhat la ho cuong quyet chong lai tau cong ,chong lai su xam lang ve kinh te ,thuong mai ,chinh tri .tat ca cung nhau doan ket trong tran tuyen chong lai bon tau cong .de dat nuoc duoc song trong doan ket ,yeu thuong ,no am ,hanh phuc
     
    0
     
    0
     
    Rate This
  8. moi nguoi viet nam yeu nuoc cung nhau huong ve gia dinh doan v vuon .de to tinh hiep thong .de chia se ,hoc hoi va cam on gia dinh anh .nhat la vo anh da co nhung tieng noi rat chan tinh .rat co loi cho xa hoi ,cho dat nuoc mai sau
     
    0
     
    0
     
    Rate This
  9. doan v vuon ,doan v quy .cac anh la nhung nguoi con yeu cua dat nuoc viet nam .cac anh da can dam de noi vao mAT NHUNG TEN LANH DAO da khong vi loi ich cua dan chung va xa hoi .da bat chap nhung yeu cau chinh dang cua nguoi dan .da day cac anh vao duong cung .nhung tieng phao lenh cua cac anh hy vong se duoc xa hoi huong ung va lam cho ke cam quyen phai sua doi .de cung dan toc dung len chong lai bon banh truong tau cong ,hong giu gin dat dai cua to quoc thoat khoi su xam lang .dat nuoc con .con tat ca .mat nuoc con chau se rat kho voi nhung ten tau phu nguy hiem va gian tham

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời sự đóng góp ý kiến của các bạn
Thanh thật cám ơn