5.4.12

Họ đang công khai tước đoạt quyền của công dân



Phương Bích - Tôi đã dự liệu trước, rằng cái đơn kiện của Bùi Hằng lần trước vì phải chép tay nên không tránh khỏi sai sót, vì vậy chưa thể tiến hành khởi kiện được. Lần này thằng Bùi Nhân lên Thanh Hà, cốt chỉ để đưa cái đơn kiện in sẵn cho Bùi Hằng ký. Kiểu gì lần này họ cũng không thể bắt Bùi Hằng chép tay lại lần nữa, không có cái lý nào bắt như vậy cả.



Như mọi lần, chúng tôi theo Bùi Nhân lên Thanh Hà. Dọc đường mới hay, cái sổ thăm nuôi hiện con gái Bùi Hằng ở Sơn Tây đang cầm. Mặc dù chị em nó đã hẹn sẽ gặp nhau ở Thanh Hà, nhưng sao tôi vẫn thấy lo lắng. Ngồi bên cạnh thằng Nhân, mọi người liên tục giục nó liên lạc với chị nó, nỗi lo lắng càng tăng khi nghe nói chị nó bị đau nên chờ bác sĩ khám xong sẽ đi. Đến đường rẽ vào Trại Thanh Hà, cô con gái của Bùi Hằng chính thức báo tin không lên được. Chúng tôi dừng xe để thằng Nhân gọi điện hỏi tay phó giám đốc trại, nhưng tay này từ chối, bảo không có sổ thăm nuôi thì không được gặp mẹ! 

Người khác nghe thấy chắc phẫn uất lắm. Một thằng bé dù to xác nhưng vẫn là một đứa trẻ, cứ phải bay ra bay vô từ nam ra bắc đi thăm mẹ mà họ lạnh lùng bảo, không có sổ thì không được gặp mẹ nó. Làm sao lại có cái thứ đạo luật nào vô lương tâm đến thế ở trên đời? 

Không suy nghĩ gì nhiều, thời gian là vàng bạc, chúng tôi quay đầu xe quyết định đi Sơn Tây để lấy sổ thăm nuôi. Lúc đó đã gần trưa ngày 3 tháng 4. 

Cái câu trên trang của bác Bọ Lập: "đường xa nghĩ nỗi sau này mà kinh" cứ ám ảnh tôi bấy lâu nay. Giờ thì chẳng cần chờ đến lúc về sau. Nghĩ đến quãng đường đi và về gần trăm cây số chỉ để lấy một cái cuốn sổ vô tri vô giác, tôi thấy mình có lý để mà căm ghét những kẻ đang lợi dụng luật pháp để hành hạ người dân như thế này. 

Do chưa biết đường nên chúng tôi phải vừa đi vừa hỏi. Thiết bị định vị chẳng có tác dụng mấy vì dữ liệu không cập nhật. Khoảng cách 45 km không phải là xa, nhưng giao thông ở Việt Nam thì chẳng nói trước được điều gì. Tôi mệt mỏi và buồn bực ngồi trên xe, chẳng buồn quan sát xung quanh. Chỉ khi đến bến phà tôi mới nhỏm lên nhìn. 

Những ký ức xa xưa từ hồi sơ tán ùa về, khi tôi nhìn thấy cái lối đi mới mở trên lòng sông cạn để dẫn xuống bến phà. Những chiếc ô tô nghiêng ngả ì ạch bò trên cát, con phà nhỏ với chiếc ca nô lai dắt đang nổ máy phành phạch nhả khói khét lẹt, nước sóng sánh bên mạn phà.... Tất cả mọi người nhảy xuống xe ngắm nhìn quang cảnh. Tôi ngồi chết dí trên xe, gặm nhấm nỗi buồn không cắt nghĩa nổi. Chiến tranh kết thúc gần 40 năm mà đất nước vẫn thế này ư? Nơi này đâu xa Hà Nội mấy, chỉ chừng sáu bẩy chục ki lô mét. 

Xe đến Sơn Tây đã quá trưa. Suốt dọc đường, Bùi Nhân gọi hàng chục cú điện thoại cho cô chị nhưng vô vọng. Mọi người phán đoán có sự can thiệp của ai đó. Nhưng thật khó hiểu, họ là những người ruôt thịt, còn chúng tôi chỉ là người dưng, lại lặn lội đưa con em họ đi thăm người nhà họ kia mà? 

Chúng tôi kiên nhẫn chờ Bùi Nhân gọi điện thêm dăm cuộc, đoán cô chị cố tình lánh mặt vì lúc sáng, khi thông báo không lên Thanh Hà được thì Bùi Nhân có nói sẽ lên Sơn Tây để lấy sổ.
Ở lại lâu không tiện vì chúng tôi lạ nước lạ cái, mà cái trò bẩn thì khó lường. Đoán chắc mỗi bước đi của chúng tôi đều được thông báo chặt chẽ. Thậm chí có kẻ công khai phóng xe máy (không đội mũ bảo hiểm thì chỉ có thành phần bất hảo hoặc công an) đuổi theo xe, vừa đi vừa giơ điện thoại chụp ảnh chúng tôi. 

Chúng tôi đành quay về Hà Nội. Xe ra khỏi Sơn Tây gần 10 cây số thì cô em gái Bùi Hằng gọi điện cho thằng Nhân. Không biết họ nói với nhau những gì, chỉ thấy thằng Nhân đang cố ghìm cơn giận. Nó nhất định đòi xuống xe, một mình bắt xe ôm quay lại Sơn Tây để lấy sổ. 

Một ngày trôi qua thật vô ích, tốn kém công sức và tiền bạc của những người đã có lòng đóng góp giúp đỡ hai mẹ con Bùi Hằng. Họ tưởng làm thế này là chúng tôi sẽ nản chí ư. Họ thật lầm to. Điều đó chỉ càng chứng tỏ sự ngu dốt và bất chấp luật pháp cũng như đạo lý của họ, và càng thôi thúc chúng tôi đấu tranh đến cùng mà thôi. 

Tôi quên chưa nói một điều. Không phải quên mà là chưa có thì giờ để nói. Cách đây hơn nửa tháng, tôi nhận được lời nhắn nhe có ý cảnh cáo rằng công an đang lập hồ sơ để đưa tôi vào trại với Bùi Hằng. Tôi nói thẳng với tay công an khu vực về điều này và khẳng định - không dễ vu khống tôi để bắt tôi đi cải tạo giáo dục như Bùi Hằng. 

Tôi biết hơn chục ngày trước, trên mạng lan truyền tin đồn sẽ có biểu tình lớn của dân oan bị mất đất. Khỏi phải nói, mọi người lên mạng phàn nàn rằng bị an ninh bám theo nhằng nhằng, quấy rầy dữ quá. Đến khi vợ chồng bác Trâm Khánh bị an ninh dùng xe máy chặn trước cửa không cho ra ngoài suốt mấy ngày liền thì người ta không chịu được nữa, kêu giời lên: cái bọn phường này nó loạn thần kinh mất rồi. 

Tôi lại nói với ông công an khu vực, tôi mà chủ tịch nước, tôi sẽ cho mấy cái ông cứ xua quân đi theo dõi những người dân lương thiện nghỉ việc hết. Họ không đi lo dẹp tệ nạn xã hội để yên dân, lại cứ đi lo canh mấy ông bà già trói gà không chặt như chúng tôi là sao? 

Sáng ngày 4 tháng 4, mặc dù tôi bảo thuê taxi đi cho an toàn, nhưng Người Buôn Gió tiếc tiền nên lấy xe máy chở Bùi Nhân lên Thanh Hà. Gần trưa thì nhận được tin Trại Thanh Hà không cho Bùi Hằng ký đơn. Và trong cơn bức xúc, Bùi Hằng đã nói với con trai, nếu quyền con người của cô ấy không được tôn trọng, cô ấy sẽ tự sát để phản đối. 

Như vậy, tất cả những việc làm để nhằm tố cáo việc bắt giữ Bùi Hằng trái phép đã bị ngăn chặn công khai và trắng trợn. Bị giam giữ suốt hơn 4 tháng nay, Bùi Hằng không được gặp luật sư, viết đơn khiếu nại thì không nhận được sự trả lời, không được ký đơn kiện. Tôi tự hỏi nếu mẹ con Bùi Hằng không có những người bạn, không được bà con trong và ngoài nước ủng hộ thì số phận họ sẽ ra sao? 
Đương nhiên là chúng tôi sẽ đấu tranh đến cùng để yêu cầu thả Bùi Hằng. Điều này không phải cho cá nhân Bùi Hằng, mà còn cho tất cả những người biểu tình chống Trung Quốc đã bị o ép trong suốt thời gian qua. 



9 Ý kiến:

Lưu Ý :



- Những phản hồi sử dụng "Nặc danh/Ẩn danh"sẽ không được xuất hiện. Các bạn có thể chọn một nickname cho mình khi phản hồi bằng cách sử dụng các chức năng : "Tên/Url", hoặc bằng tài khoản Google


- Nếu nội dung phản hồi quá dài sẽ bị máy chủ BlogSpot hiểu lầm là Spam (không cho hiện lên), xin bạn vui lòng chia nội dung thành nhiều phần, hoặc chờ Dân Làm Báo cho xuất hiện lại phản hồi 


- Phản hồi sẽ bị xóa nếu : viết chữ Việt không dấu, hoặc sử dụng quá nhiều chữ IN HOA 
  1. Nguyen Thiet ThachApr 4, 2012 11:20 PM
    Phương Bích cố giúp bạn nhé...
    Trả lời
  2. Cứ mỗi lần đọc là mỗi lần tức và tự thấy mình nhỏ bé không cứu được dân mình! Buồn .
    Trả lời
  3. Mẹ Việt Nam có những người con :
    Đứa thì bán máu, đứa bán trôn 
    Đứa như SAO MAI trong ngục tối
    Đứa làm lãnh đạo, bán linh hồn !
    Dân đen đói khổ, gầy xơ xác 
    Quan chức tham nhũng, béo trục tròn
    May mà trong ngoài : còn đứa khác
    Tay nắm chặt tay, vì nước non ! 


    ***
    Dân có hiền khô bằng cả ngàn cục đất
    Cũng bật thành tiếng nấc chửi nghẹn ngào !


    Nhà thơ TUYẾT VÂN – 2012.
    Trả lời
  4. Bùi Nhân hãy nói với mẹ : Mẹ hãy tuyên bố và viết ra : Bùi Thị Minh Hằng tôi sẽ sống đến cùng để nhìn cái ngày đảng cộng sản Việt Nam chui ống cống .
    Hãy cận thận đề phòng công an giết mẹ Hằng rồi vu khống tự tử .
    Trả lời

    Trả lời

    1. Công dân Úc.Apr 5, 2012 01:20 AM
      Khi đọc đến câu "cô ấy sẽ tự sát để phản đối." tôi đã nghĩ ngay đến điều bạn nói. Đây là kẻ hở cuả bài viết. Đáng lý chị Phương Bích đừng công bố điều này sớm, biết đâu bọn chúng thưà nước đục thả câu, rồi vu khống là tự sát.


      Đã lỡ thì phải làm cho lớn chuyện. Có cơ hội trả lời truyền thông báo chí chị PB nên bạch hoá mọi chi tiết mà chị biết cũng như mọi thứ lo xa cho chị Bùi Hằng. Nhắc Nhân khi gặp mẹ cũng nói cho rõ.
      Tình đồng chí cuả chị thật tuyệt vời, chị PB ạ.
  5. Con buồn quá bác Bích ơi! Càng đọc càng buồn và khóc. Chỉ biết khóc thôi. 
    Chuyện đốn mạt của bè lũ cộng sản ngày thành sản phẩm độc quyền của chúng. Bác hãy khuyên mẹ Bùi Hằng đừng tự sát. Chết trong lúc này là vô nghĩa. 
    Chưa có lúc nào mà lòng mình lại như "sóng thần ầm ào, lại yên bình" đến khó tả. Mình suy nghĩ mãi, suy nghĩ nhiều việc, nhiều điều. Suy nghĩ về mẹ Hằng về chính quyền chó cộng sản....và cuối cùng mình tự hỏi: Tại sao một cái Tà quyền cộng sản như thế mà nó vẫn tồn tại như một ung nhọt, một căn bệnh ung thư nguy hiểm???
    Trả lời

    Trả lời

    1. Bình tĩnh Lũy Thép à, bác nghĩ họ sẽ không dám để Bùi Hằng làm điều đó đâu.
  6. Hoàng Khánh TĐ11 DÙApr 5, 2012 04:35 AM
    Tôi là người đã trải qua hai chế độ và từng phục vụ một chế độ VNCH . Công tâm mà nói thì chế độ CS quá can đảm phóng tay dã man với chính Dân tộc mình , đây chính là điểm mạnh của CS và cũng chính là tử huyệt của VNCH để CS khai thác lợi dụng trong cuộc chiến .Tôi sẽ dẫn chứng sự thật cho các bạn và các bạn trẻ hiểu .
    Nếu CS muốn đánh một tiểu đoàn QLVNCH ở những vùng rừng núi hoặc vùng không dân cư thì CS sẽ dùng từ cấp trung đoàn trở lên thì CS mới dám đánh , thông thường thì những nơi không dân cư và vùng rừng núi thì một người lính VNCH phải đối chọi tới ba hoặc năm chiến binh CS " An lộc ,Quảng trị , Tân cảnh " với quân số áp đảo CS còn không làm gì được thậm chí còn thất bại nặng nề như trận An lộc và Quảng trị năm 1972 . Còn CS đã xuống núi vào được khu dân cư chỉ cần một dại đội thôi thì coi như CS thắng . Cả một chi khu quân số tương đương cấp tiểu đoàn có sự yểm trợ của các đơn vị cấp đại đội của binh chủng khác cũng không làm gì được CS . Tại sao? CS khi lọt vào khu dân cư thì sử dụng dân làm lá chắn , khi đánh vào rất khó và thương vong lớn vì người lính không được sử dụng vũ khí nặng nhằm tránh thiệt mạng thường dân , nhà cửa tài sản bị hư hại nhà nước đền nhưng tính mạng người dân thì phải bảo đảm . Những thế trận như vậy thì QLVNCH thường thất bại .Vì trước khi vào trận cấp trên lúc nào cũng nói chúng ta cầm súng chiến đấu là bảo vệ đất nước bảo vệ tự do, sinh mạng của mọi người dân cho dù họ có người nhà là CS thì chúng ta phải bảo vệ và tránh thương vong dù gì thì cũng là công dân VNCH . Nếu những ngày đó QLVNCH có đủ can đảm coi thường sinh mạng người dân NHƯ csthì tôi bảo đảm không bao giờ CS chiếm được MN . 
    Những điều tôi nói đây là sự thật . Mong anh Chổi có thể nói và diễn giải cho mọi người biết
    Trả lời

    Trả lời

    1. Đồng ý với bạn! Các cán bộ của bọn Cs thời bấy giờ, từ cấp tiểu đội tức A trưởng, đến trung đoàn trưởng tức E trưởng của chúng, đâu có thể so sánh được với những cấp chỉ huy của VNCH. Trong quân đội CS chúng chỉ trọng hồng hơn chuyên, và đa số những cấp cán bộ của chúng đều từ những vùng nông thôn, không hề biết đến bóng đèn điện là gì! Nếu hỏi 1+1 là mấy? Chúng cũng không biết! Thì làm sao chúng có được những kiến thức về quân sự như những cấp chỉ huy của VNCH, có cả về văn hóa lẫn được đào tạo bài bản trong quân đội?
      Trong các trận đánh, thì chúng chỉ dùng một chiến thuật duy nhất là tiền pháo, hậu xung, lính chết bao nhiêu cũng mặc! Điều chúng bận tâm duy nhất, đó là gây tiếng vang!
      Nếu như bác hồ của chúng có ngồi dậy xúi đánh 1 chọi 1,thì chúng cũng chẳng ngại gì mà không quay lại chửi địt m.. bác! Vì bác xúi dại!

Không có nhận xét nào: