30.4.12

Đôi dép tháng tư



Nguyễn Bá Chổi (Danlambao) - Sau ngày 30 tháng Tư năm 1975, hắn “được Cách Mạng khoan hồng nhân đạo tập trung để bảo vệ tính mạng cho, vì nếu để ở ngoài sẽ bị nhân dân trả thù”. Huyện Củng Sơn thuộc tỉnh Tuy Hòa là vùng hoạt động của “Cách Mạng” trước 75. Lúc mới “nhập môn” giữa vùng rừng núi này, mỗi lần đi ra ngoài “học tập lao động để sau này trở về không còn bóc lột như thời Mỹ Ngụy nữa, mà biết tự mình làm ra của cải vật chất hầu nuôi sống bản thân, gia đình và đóng góp cho xã hội”, hắn nơm nớp sợ đồng bào địa phương có tiếng là dân Cách Mạng, sẽ trả thù (thù gì thì hắn không biết), nếu họ bắt gặp và nhận ra hắn là “ngụy quân.”

Một hôm, trên đường đi “lao động là vinh quang” ngang qua khu chợ, có mấy người dân chạy theo đoàn tù binh. Hắn lo lo; đang lúc chuẩn bị tinh thần chịu trận “nhân dân trả thù” thì có người dí vào túi áo hắn gói thuốc lá Sông Cầu. Đó là một nhân dân hoàn toàn xa lạ. Hắn sửng sờ, chưa kịp nói lời cảm ơn thì người đàn bà ân nhân đã lách vội vào đám đông như tìm đường chạy trốn. Từ đó về sau, nhiều người trong đám tù và hắn lâu lâu lại được “nhân dân trả thù” như thế; khi cục đường mía, lúc miếng kẹo lạc.

Lại một hôm, đám tù được thả lỏng phân tán mạnh ai nấy tự đi tìm... cỏ tranh để cắt (về lợp nhà). Hắn được một phụ nữ quần áo vá đùm vá đụp mặt hốc hác, chạy đến trước mặt, mắt dáo dác ngó trước ngó sau một vòng rồi dí vào tay cho cái bánh ú làm bằng bột củ sắn mì với nhân hột mít. Chị ta nói,” Anh ăn cho đỡ đói. Bây giờ chúng tôi mới hiểu ra..., và thương các anh quá”.

Không thấy “nhân dân trả thù” mà chỉ gặp nhân dân “thương các anh quá”, nhưng Cách Mạng vẫn nhất quyết tiếp tục “bảo vệ tính mạng cho Ngụy quân ngụy quyền, những kẻ có tội với nhân dân mà lấy hết trúc Trường Sơn làm bút, lấy sạch nước Biển Đồng làm mực cũng tả không xiết”. Tháng lại tháng. Năm qua năm. Đêm đêm nằm nêm cối đến ngộp thở trong những dãy nhà được bao bọc bởi nhiều lớp kẽm gai xen kẽ lớp xương rồng rồi lớp mìn bẩy, lớp hầm chông. Ngày ngày đi ra ngoài làm đủ thứ công việc của người tù khổ sai. Khi đi lẫn lúc về, đoàn tù binh phải dừng lại nơi cổng ra vào để lính gác đếm. Đi, đếm rất mau; về, vừa đếm vừa khám xét khắp người tù xem có lận theo trong túi áo thắt lưng con cóc con nhái, con rắn con rít, hay cọng rau nạm cỏ (như cỏ sam heo ăn được là tù ăn được)... gọi chung là những thứ “cải thiện linh tinh” bị cấm ngặt, nên trong khi chờ đợi, cứ phải ứa gan với cái bảng đỏ to tổ chảng trước mặt treo vắt ngang giữa hai cái lô cốt chằm chằm hai bên cửa ra vào, có hàng chữ màu vàng khè “KHÔNG CÓ GÌ QUÍ HƠN ĐỘC LẬP TỰ DO” phía trên hàng chữ “TRẠI CẢI TẠO A30” . Mỗi lần như thế, hắn lại hình dung ra cảnh tú bà cho treo trước cửa nhà chứa của mụ, cái băng trắng chữ đỏ “Chữ Trinh đáng giá ngàn vàng”.

“Ngày như lá tháng như mây”, chỉ là với thế giới bên ngoài. Nhất nhật tại tù thiên thu tại ngoại. Hắn thường bày tỏ rằng, nhờ Ơn Trên phù hộ hắn mới qua khỏi hơn 2500 cái "thiên thu tại ngoại”, để có ngày được “Cách mạng khoan hồng” cấp cho tờ “Giấy Ra trại”. Trên đường về với gia đình tận vùng Cao Nguyên, hắn phải ghé lại Nha Trang để chờ mua vé xe cho chặng đường cuối. Hắn đi lang thang để nhìn lại cảnh cũ người xưa nơi thành phố mà hắn đã qua nhiều thời kỳ gắn bó. Thuở nhỏ “du học”; lớn đi thi Tú Tài; mấy tháng học Không Trợ tại Trường Không Quân, và những lần “quá cảnh” trên đường đi đi về vê. Người thiếu nữ đầu tiên đi qua đời hắn cũng từ bãi thùy dương cát trắng này. Nha Trang đã là một phần đời hắn. 

Hắn đi ngang quầy bán thuốc lá lẻ bên lề đường Nguyễn Hoàng. Bổng dưng hắn nhớ và thèm một điếu thuốc CAPSTAN ngày nào. Sau khi tính nhẩm và chắc chắn số tiền Trại cải tạo cấp cho theo tiêu chuẩn nhà nước làm “của ăn đi đường” còn đủ để mua được hai điếu thuốc lá Song Long (hắn biết giá thuốc vì Trại thỉnh thoảng có mua giùm cho những ai có tiền cần mua), hắn mạnh bạo tiến đến phía quầy bán thuốc. Đã gần bảy năm, nay hắn mới được thấy lại nụ cười chào khách của những người bán thuốc lá bên đường mà trước kia hắn thường gặp. Hắn hân hoan như vừa tìm lại được một điều gì quý hóa đã mất từ lâu lắm. Nhưng bỗng dưng hắn chưng hửng khi thấy mặt cô gái bỗng nhiên tối sầm lại và tỏ vẻ dửng dưng với khách. Hắn ngạc nhiên trước thái độ thay đổi đột ngột của cô gái. Hắn kiểm điểm lại mình, và đinh ninh mình không hề có cử chỉ khiếm nhã nào hay nói năng gì khác ngoài lời hỏi mua thuốc lá. Hắn sực nhớ lúc nãy cô gái có liếc mắt xuống đôi chân hắn. Hắn chợt thoáng “lý đoán” ra nguyên nhân. Nhìn thẳng vào mặt cô bán thuốc, với vẻ nghiêm trang, hắn nói: 

“Anh vừa từ trại Cải tạo ra, đang trên đường về, nên đành phải mang đôi dép này.”. 

Khi hắn vừa mới nói đến “Anh vừa từ trại cải tạo ra”, cặp mắt cô gái sáng lên và đôi má cô ửng hồng, nhếch lên để lộ ra cái núm đồng tiền. Hình như cô muốn nói điều gì mà không cất lên được. Cô luống cuống lấy trong hộc ra gói thuốc Hoa Mai còn nguyên rồi bằng hai tay đưa lên sát ngực hắn, với ánh mắt thương cảm trìu mến : 

“Anh cầm lấy, em biếu anh. Rất tiếc không còn thuốc trước 75.” 

Hắn đã bỏ hút thuốc từ lâu, nhưng vẫn nhớ mãi gói thuốc của ba mươi năm về trước. Mỗi tháng Tư về, hắn lại càng thấy món nợ hắn mắc mỗi to hơn. Không phải nợ cái gói thuốc lá cô gái biếu. Nhưng là nợ chính cuộc đời cô mà hắn đã không bảo vệ được. Để ít ra cô khỏi phải nhìn thấy những đôi dép Tháng Tư. 


16 Ý kiến:

Lưu Ý :


- Những phản hồi sử dụng "Nặc danh/Ẩn danh"sẽ không được xuất hiện. Các bạn có thể chọn một nickname cho mình khi phản hồi bằng cách sử dụng các chức năng : "Tên/Url", hoặc bằng tài khoản Google

- Nếu nội dung phản hồi quá dài sẽ bị máy chủ BlogSpot hiểu lầm là Spam (không cho hiện lên), xin bạn vui lòng chia nội dung thành nhiều phần, hoặc chờ Dân Làm Báo cho xuất hiện lại phản hồi 

- Phản hồi sẽ bị xóa nếu : viết chữ Việt không dấu, hoặc sử dụng quá nhiều chữ IN HOA 
  1. Quá đúng sự thật. quá hay.
    Trả lời
  2. Đọc đoạn cuối không biết sao tôi khóc?
    Trả lời
  3. Hắn - cái tên vừa ở trại ra ấy có phải là bác Chổi không vậy? Tôi đã bỏ thuốc từ lâu nhưng gặp bác nhất định sẽ chia đôi với bác một điếu Hoa Mai.Miêng kẹo lạc, điếu thuốc bác nhận được quý lắm đấy bác ạ.
    Trả lời
  4. Khoảng năm 1979 tôi làm công nhân đường sắt khu ga Trảng Táo. Lúc đó có hai tiểu đoàn cải tạo "tội nhẹ" (sĩ quan quân y)phải lao động dọc theo hai bên đường sắt.
    Tôi thường thấy ,mỗi lần xe lửa đi qua thường có những "trận mua nhỏ" bánh kẹo, mía, trái cây..... của dân trên tàu ném xuống cho người bị cải tạo.
    Trả lời
  5. ..có hàng chữ màu vàng khè “KHÔNG CÓ GÌ QUÍ HƠN ĐỘC LẬP TỰ DO” phía trên hàng chữ “TRẠI CẢI TẠO A30” . Mỗi lần như thế, hắn lại hình dung ra cảnh tú bà cho treo trước cửa nhà chứa của mụ, cái băng trắng chữ đỏ “Chữ Trinh đáng giá ngàn vàng”.

    “KHÔNG CÓ GÌ QUÍ HƠN ĐỘC LẬP TỰ DO” có thể nói là câu nói đểu nhất trong LSVN và nhà thờ Chí Thiện chỉ cần vài câu là vẻ ra cái bánh dểu này:

    "Không có gì quý hơn độc lập tự do." 
    Tôi biết nó, thằng nói câu nói đó 
    Tôi biết nó, đồng bào miền Bắc này biết nó 
    Việc nó làm, tội nó phạm ra sao

    Trận TTC TMT 68 & Khe Sanh là 2 trận gây hận thù triền miên trong lòng dân tộc VN và bó tay chánh phủ Mỹ để CSTQ/CSVN rãnh tay chiếm lấy VN.

    Sau 2 trận này là sứ mạng HCM coi như chấm dứt ở VN và có thể leo lên chứng Quân Hàm Tình Báo "Đại Tướng" và thứ ký có thể đương leo lên chức Quân Hàm Tình Báo "Trung Tướng". HCM/HTC ở lại TQ và 1 người Tàu khác gỉa HCM theo Vũ Kỳ về VN và đước chính quân y TQ đến Hà Nội và tiêm cho 1 muzổi thuốc kích tử vào đúng ngày lể quốc khánh 2.9.1969 sau khi 1 nử y tá TQ ca cho HCM gỉa 1 bài Quốc CA TQ để chuẩn bị xây lăng tẩm và hình tượng HCM khắp nơi VN.
    Trả lời
  6. Đồng Khô Hồ CạnApr 30, 2012 11:09 AM
    Tôi suy nghĩ cã dân tộc từ vùng sâu xa, đèo cao, rừng thẫm đến thành thị rằng :
    -Thách thức với đảng Cộng sản Việt Nam về việc trưng cầu ý kiến nhân dân : đa đảng
    -Bầu cử , ứng cử tự do cho mọi người dân từ địa phương đến chánh phủ.
    Trả lời
  7. Nguoiviet CaliApr 30, 2012 11:32 AM
    Hay!I like Mr Ba Choi
    Trả lời
  8. Chỉ có những trận đòn thù hận của của những kẻ được gọi là 'cán bộ quản giáo' với phạm nhân cải tạo chư không có 'đòn thù' của nhân dân. Tôi nhiều lần bị đánh vì tội 'không chịu bổ túc văn hóa' cho tên cán bộ mới học lớp 7 khi cải tạo ở Sông Bé.
    May mắn sống sót trở về sau gần 8 năm cải tạo với cơm độn khoai lang sùng, khoai mì... và những cái tết, ngày lễ có thêm được 3 miếng thịt heo bôi trơn...
    Trả lời
    Trả lời
    1. Cái thằng ấy bây giờ nó đang làm TO lắm Bác ạ.
  9. Lê Quang Bá. Tam Kỳ.Apr 30, 2012 11:51 AM
    Sau ngày 30/4/1975 đã có ngay 2 câu thơ được truyền tụng trong giới trẻ Miền Nam như sau:
    - Đôi dép Cao su dẫm nát đời tuổi trẻ.
    - Chiếc mũ Tai bèo che khuất mất tương lai.
    Trả lời
    Trả lời
    1. Nguyên văn:

      Đôi dép râu dẫm nát đời son trẻ,
      Nón tai bèo che khuất nẻo tương lai.
    2. Kim Thoa. Gò Vấp.Apr 30, 2012 02:20 PM
      Xin phép Bác Bá cho cháu xía vào Comment của Bác.
      Đôi dép đơn sơ đôi dép Bác Hồ.
      Bác đi mệt nghỉ chú khiêng Bác về.
      Bác về nằm ở Ba Đình.
      Xác ướp lạnh lẽo, thúi ình Nhà ma.
      Bụng thình mắt lộ răng nhô.
      Trục lên trì xuống Đảng ta hốt tiền.
      Đến đây hầu hết Lũ điên.
  10. thằng mặt xạoApr 30, 2012 11:56 AM
    đầu đội nón cối 
    chân mang dép râu 
    tay bấu nắm xôi 
    hai mắt chết trôi .
    hai môi chống hai hàng răng vẩu 
    như con bắt cu xì thẩu 
    đứng ngẩn ngơ nghe -sướng .
    miệng đang uống máu đồng bào 
    bụng đang nuốt vội ruộng đồng .
    chết không có đồng để chôn .
    Trả lời

  11. Bên trong căn nhà Lão Tướng Robert Lee (In Lee mansion) 
    ========================== 
    « Không một ai ở Miền Nam có thể mẫu mực hơn Tướng Robert Lee trong việc mang lại Đoàn kết cho Tổ quốc chúng ta. » 

    Quốc hội Mỹ tuyên dương Tướng Tư lệnh Robert Lee 


    Thua trận ngược đãi xử bất công 

    Chính nghĩa miền Nam sáng tim ông 

    Tướng tư lệnh nội chiến Nam - Bắc

    Vượt lên cay đắng tan nát lòng

    Đất Nước tương tàn tình huynh đệ ! 

    Phục hồi đoàn kết dựng non sông 

    Nhìn về Tương Lai quên Quá khứ !

    Vì Dân vì Nước quyết lập công .. .. 


    Nguyễn Hữu Viện  

    «Tôi tin rằng đây là Nghĩa vụ của mỗi người nên Đoàn kết trong việc hồi phục lại quốc gia và thiết lập lại Hoà bình và Hoà hợp 
    I believe it is the duty of everyone to unite in the restoration of the country and the re-establish of Peace and Harmony»
    General Robert Lee  


    Robert Lee vị lão tướng chỉ huy tối cao của quân đội Miền Nam Hoa Kỳ chống lại quân Miền Bắc của Tổng thống Abraham Lincoln trong Nội chiến Nam - Bắc.  
    Tướng Tư lệnh Robert Lee là bậc Anh hùng khiến chúng ta liên tưởng đến cuộc chiến giữa hai miền Nam-Bắc Việt Nam. Trong số nhiều người lãnh đạo của miền Nam Hoa Kỳ thất trận, không còn có mấy ai được người đời sau và Lịch sử nhắc đến cùng ngưỡng mộ như Lão tướng Robert Lee. 
    Từ một vị tướng thất trận của miền Nam Hoa Kỳ trong cuộc nội chiến đẫm máu - trải qua bao nỗi nhục đau, chịu đựng bao cay đắng, bất công do phía miền Bắc Hoa Kỳ thắng trận gây ra - của kẻ bại trận cùng hàng trăm ngàn chiến binh đồng đội miền Nam của ông. 
    Robert Lee với suy nghĩ sáng suốt, vượt lên bình thường của kẻ bại tướng để kêu gọi mọi người bỏ qua, cùng nhìn về Tương Lai Tổ Quốc cho một quốc gia Hoa Kỳ hùng mạnh. 

    Xuất sắc trong Tư tưởng và cao quý trong Hành động, Robert Lee trở nên vĩ đại khi mang lại Hồi sinh cho Dân tộc Mỹ và Tổ quốc ông sau cuộc chiến tranh tương tàn cốt nhục .. ..

    Nước Mỹ thật vô cùng may mắn khi đã có nhiều lãnh tụ tài ba .. .. 
    Trả lời
  12. một người Việt tỵ nạn CSApr 30, 2012 01:29 PM
    Nếu ngày 30-4-1975 được "quay lại". Tôi cùng chúng bạn sẽ trực tiếp cầm súng bảo vệ miền Nam, mặc cho mấy ông Thiệu, Kỳ có chạy trước và chúng tôi sẽ không NGHE LỊNH ÔNG DƯƠNG VĂN MINH ĐẦU HÀNG VC...chẳng thà "lựu đạn chia hai còn hơn sống trong uất hận"
    Trả lời
  13. 30-4-75
    Như có thằng hồ trong ngày vui mất nước ...
    Trả lời

Không có nhận xét nào: