Tìm bài cũ

3.5.12

Sài Gòn hiện nay, thất vọng nhiều hơn hãnh diện



Sài Gòn (Người Việt) - Lần đầu tiên tại Sài Gòn diễn ra một cuộc hội thảo về “giá trị của thành phố Sài Gòn hiện nay” với cái nhìn thất vọng nhiều hơn hãnh diện. Có người đã trải qua thời gian sống thời “Sài Gòn cũ” không ngần ngại bày tỏ nỗi ngậm ngùi luyến tiếc thuở xa xưa... 

Cuộc hội thảo này do báo Sài Gòn Tiếp Thị tổ chức hôm 25 tháng 4 mang tựa đề “Người trẻ và đất hứa” cho thấy phần lớn cư dân Sài Gòn hiện nay không phải là dân “chính gốc.” 

Ông Nguyễn Ðức Lộc, giảng viên trường Ðại Học Khoa Học Xã Hội và Nhân Văn Sài Gòn (trường Ðại Học Văn khoa cũ) cho rằng hiện nay “ít ai dám vỗ ngực tự xưng mình là người Sài Gòn.” Trái lại, đa số cư dân Sài Gòn là người nhập cư từ nơi khác đến, trong đó có rất nhiều người đến để “đổi đời,” đặc biệt từ sau năm 1975 trở lại đây. 

Trẻ em Sài Gòn chơi đùa trên Bến Chương Dương. Với nhiều người, 
Sài Gòn hiện nay “thất vọng nhiều hơn hãnh diện.” (Hình: Dân Huỳnh/Người Việt)

Một diễn giả thuộc Viện Sinh Học Nhiệt Ðới Sài Gòn, ông Ngô Văn Trí, tỏ ý tiếc về việc phá bỏ nhiều kiến trúc thơ mộng của Sài Gòn xưa. Theo ông, những hàng cây sao, cây dầu tỏa bóng mát trên đường Tự Do cũ (nay là đường Ðồng Khởi) của một Catinat yêu kiều nay chỉ còn là “hoài niệm.” 

Ông nói: “Vẻ đẹp xưa với những kiến thức cổ kính đã dần mất đi để thay vào đó là những tòa nhà cao tầng.” 

Trong số các diễn giả góp ý về sự đổi thay của con người ở Sài Gòn, nhận định của ông Trần Bảo Minh, giám đốc điều hành công ty thực phẩm Á Châu tại Sài Gòn khiến cử tọa kinh ngạc. Người nghe không ngạc nhiên về nhận định “không mấy gì mới” của ông, nhưng ngỡ ngàng vì những lời lẽ hùng hồn, đanh thép của một người trẻ khi chỉ trích khuynh hướng chạy theo đồng tiền của người Sài Gòn hiện nay. 

Ông nói: “Ba tôi là một cán bộ tập kết đưa tôi về Sài Gòn sống với những người bạn của ông đều là cán bộ nhà nước. Tôi ngưỡng mộ những người này vì ai cũng làm việc không kể giờ giấc, hy sinh quyền lợi của bản thân mình vì lợi ích chung. Nhưng chỉ vài năm sau, khi tôi vào trường đại học, gặp lại các ông ấy thì tôi thấy họ thay đổi ghê gớm. Tư hữu, tư lợi nẩy sinh, họ chiếm nhà, chiếm đất, lấn đất làm nhà...” 

Cử tọa còn choáng váng khi nghe diễn giả, giám đốc Trần Bảo Minh, thú nhận ông mang cảm giác “lạc lõng” khi đứng giữa Sài Gòn sau chuyến du học từ Úc về. Ông Trần Bảo Minh cho rằng xã hội Sài Gòn đang “phân hóa dữ dội vì mọi giá trị của con người đều dựa vào thước đo của đồng tiền.” Ông còn nói rằng, “Ðồng tiền có giá trị vô song trên đất Sài Gòn hiện nay và đồng tiền lôi cuốn giới trẻ rơi vào vòng xoáy của trận cuồng phong đầy bất an.” 

Ý kiến của giám đốc Trần Bảo Minh đã được sự tán đồng của ông Nguyễn Ðức Lộc khi cho rằng các bậc cha mẹ hiện nay hết sức lo lắng cho thế hệ con em trong “vòng xoáy của đồng tiền - một thế lực và một quyền lực chi phối, thống trị mọi thứ.” 

Trong khi đó, theo họa sĩ trẻ Vũ Ðình Giang thú nhận đã từng lâm vào cuộc khủng hoảng tinh thần cũng như nhiều người khác thuộc giới trẻ ở Sài Gòn vì đồng tiền làm đảo lộn mọi thứ. 

Bài tường thuật của báo Sài Gòn Tiếp Thị về cuộc hội thảo đặc biệt này còn ghi nhận lời tâm sự của nữ phó giám đốc công ty Ocean Eyes, Ðoàn Phi Nga, nói rằng từng “ôm một cục tiền về nhà và chợt nhận ra mình không còn gì hết.” 

Sau phần lớn những lời tâm sự não nùng từ cuộc hội thảo, cũng có diễn giả đưa ra một số “lối thoát” trước cử tọa, chẳng hạn như “tìm cách thoát khỏi đám đông, tìm cách gây lại sự tự tin” v.v... 

Tuy nhiên, không ai nói được nguyên nhân vì sao Sài Gòn bây giờ làm nhiều người thất vọng hơn là hãnh diện. Vì chẳng lẽ nói rằng sự thay đổi đáng tiếc của Sài Gòn hiện nay là bởi “tàn dư của chế độ Sài Gòn cũ từ trước năm 1975 để lại”? (PL)

13 Ý kiến:

Lưu Ý :


- Những phản hồi sử dụng "Nặc danh/Ẩn danh"sẽ không được xuất hiện. Các bạn có thể chọn một nickname cho mình khi phản hồi bằng cách sử dụng các chức năng : "Tên/Url", hoặc bằng tài khoản Google

- Nếu nội dung phản hồi quá dài sẽ bị máy chủ BlogSpot hiểu lầm là Spam (không cho hiện lên), xin bạn vui lòng chia nội dung thành nhiều phần, hoặc chờ Dân Làm Báo cho xuất hiện lại phản hồi 

- Phản hồi sẽ bị xóa nếu : viết chữ Việt không dấu, hoặc sử dụng quá nhiều chữ IN HOA 
  1. Cả một đât nước Việt nam bị đảo lộn mọi giá trị từ khi có CS chứ không phải riêng gì thủ đô Sài gòn, từ một dân tộc với bốn ngàn năm văn hiến hùng cứ phương Nam, tỏa sáng như một viên minh châu trời đông chỉ có né vai Nhật bàn mà thôi...
    Nay thì phải chào thua cả Miến Điện, Cam bốt ....
    Nhà cửa, đường xá, cầu cống.... thì có thể xây dựng lại được, nhưng mất đi những giá trị nhân bản tinh hoa dân tộc thì không sao bù đắp nỗi, cái mất mát lớn nhât của dân tộc là mất đi văn hóa Việt, khi con người đối xử với nhau theo chuẩn Soviet... khi con người dùng đồng tiền làm thướt đo thì văn hóa và nhân cách rũ nón ra đi.
    Cái tội lớn nhất của CSVN đối với dân tộc là chổ đó : con giết cha , vợ giết chồng, thầy lừa trò... nói dối, nói láo... tràn lan từ thượng tầng xã hội... Không kể xiết !
    Thiệt là quá đau đớn.
    Việt nam tôi đâu !
    Trả lời
  2. Tôi sống ở Saigòn trước năm 1975 trên 20 năm, tiếp xúc với chị em buôn thúng bán bưng cũng nhiều, thế mà chưa bao giờ nghe thấy tiếng ..éo mẹ, ..ịt mẹ bao giờ. Bây gìờ ra Hà Nội, ngay cà các chợ ven thủ đô CHXHCN Việt Nam, khi có sự bất bình là ...éo mẹ... rầm rầm, từ miệng các phụ nữ, kể cả các em bé nữa... CS đã làm băng hoại đạo đức luân lý dân tộc, bao giờ chúng ta mới trở về nèn văn hoá của bọn " Ngụy " trưóc 1975 ??
    Trả lời
  3. Tên trường "Ðại Học Văn khoa" nghe gần gủi và cao sang quá vậy?
    Trả lời
  4. ÐỐ BẠN KHÔNG CƯỜI
    "Lần đầu tiên, mới tới Hà Nội, tôi không khỏi bỡ ngỡ, khi tìm nhà của một người quen làm trưởng một khu phố văn hóa.
    Thấy có mấy đứa trẻ con đang nô đùa ngoài ngõ, tôi hỏi: "Này các cháu có biết nhà ông trưởng khu phố văn hóa ở đâu không?"
    Một đứa trẻ trai, trạc trên dưới 10 tuổi, ngước nhìn tôi bằng ánh mắt xấc láo, ranh mãnh, đáp gọn lỏn: "Biết, nhưng đéo chỉ!"
    Tôi lắc đầu đi sâu vào ngõ văn hóa, gặp một thanh niên, tôi hỏi: "Anh ơi, anh có biết nhà ông trưởng khu phố văn hóa này ở chỗ nào không anh? .
    Gã trẻ tuổi chẳng thèm dòm ngó gì đến tôi, trả lời cộc lốc: 
    "Ðéo biết!"
    Khi gặp ông trưởng khu phố văn hóa, tôi đem chuyện này kể cho ông ta nghe với lời than thở: "Anh ạ, các bậc phụ huynh ở đây không dạy dỗ con em hay sao mà để chúng nó ăn nói với khách lạ thô bỉ đến thế hả anh?!"
    Chẳng cần suy nghĩ gì, ông trưởng khu phố văn hóa đã thuận miệng trả lời tôi ngay: "Có dạy đấy chứ, nhưng chúng nó đéo nghe!"
    Lúc ấy cô con gái của ông bạn tôi là cô giáo, dạy môn văn, vừa đi dạy về và tôi đem chuyện ấy ra kể lại.
    Thay vì trả lời trực tiếp cho tôi, cô giáo xin phép thuật lại một chuyện như sau:
    "Hôm ấy cháu giảng bài văn, có đoạn kể thành tích anh hùng và dũng cảm của nhân dân ta đã đánh gục Tây, đánh nhào Mỹ v..v..
    Cuối cùng, cháu kêu một em học trò trai lớn nhất lớp, bảo nó cắt nghĩa hai chữ: "dũng cảm là gì?"
    Nó đứng lên suy nghĩ một lúc rồi đáp gọn lỏn: "Nghĩa là .. là .. đéo sợ !"
    Sau đó cháu lại có cuộc tiếp xúc với ông bộ trưởng giáo dục và đào tạo, liền đem chuyện thằng bé học trò đã cắt nghĩa 2 chữ "dũng cảm" là: "đéo sợ!" cho ông nghe.
    Nghe xong, ông bộ trưởng tỏ vẻ đăm chiêu, ra điều suy nghĩ lung lắm.
    Cuối cùng, ông nghiêm nghị nhìn cháu rồi gật gù như một triết gia uyên bác vừa khám phá ra một chân lý, chậm rãi đáp:
    "Ừ, mà nó cắt nghĩa như thế cũng ...đéo sai ! .. !!!
    Cô kết luận: "Ðấy, bây giờ luân lý, đạo đức của con người dưới chế độ này như thế đấy.
    Rồi đây, các thế hệ trẻ miền Nam cũng vậy thôi! Làm sao tránh được?"
    Ông bố rầu rĩ thở dài: "Ðất nước kiểu này thì ...đéo khá ...

    CÒN TUI SAU KHI ÐỌC XONG ÐÉO HIỂU TẠI SAO HỌ THÍCH SỬ DỤNG CHỮ ÐÉO, CHO NÊN ÐÉO BÌNH LUẬN
    Trả lời
    Trả lời
    1. Tiêu đề bài viết phải ghi lại là: "Đố bạn đéo cười"
  5. Hỡi người tình học trò Hỡi người tình văn khoa Bóng người từng in dấu...trên đường về Có thuộc vạn nẻo đường Có ngại ngùng nên quên Mơ về con đường cũ..không tên..không tên Hỡi người tình xa xăm Có buồn ra mà ngắm Con đường thảnh thơi nằm Nghe chuyện tình quanh năm.
    Trả lời
  6. Xót thương ngày tháng cũ. Một thời thơ mộng đã trôi qua
    Trả lời
  7. Ai mang bụi đó đi rồiMay 2, 2012 10:13 PM
    Tại sao cái ĐẸP lại chết một cách tức tưởi ???
    Ầu Ơ !...
    Tiếc thay cây quế giữa rừng
    Để cho thằng mán,thằng mường nó leo...
    Trả lời
  8. không cần biết bạn bao nhiêu tuổi, sinh ra vào thời nào. nhưng nếu cho bạn xem "những tấm hình biết nói" chụp tại Sài Gòn xưa và nay thì bạn sẽ hiểu rõ VN đang đi lên hay đi xuống sau ngày 30 tháng 4 mà người ta gọi là giải phóng miền nam. so sánh những bức hình tôi hiểu tại sao lại có những người gọi đó là ngày quốc hận.
    Trả lời
  9. Súng Hoa-CảiMay 2, 2012 11:48 PM
    Thành phố Hồ Chí-Minh là "đẹp nhất" trên hành tinh này, cả nghĩa đen và nghĩa bóng.Còn Sài-Gòn (Hòn Ngọc Viễn-Đông) nay còn đâu nữa. Có chăng chỉ là hoài vọng, Thời oanh liệt nay còn đâu?
    Trả lời
    Trả lời
    1. Người Hà NộiMay 3, 2012 01:23 AM
      Đúng thế. Phải gọi là ''TP.HCM nên tự hào hay nên thất vọng mới đúng''. Làm gì còn Sài Gòn nữa mà tiếc nuối. Cũng như Hà Nội vậy. Làm gì có Hà Nội nói ngọng l-n, Hà Nội vừa bán hàng vừa chửi, Hà Nội vạch quần tè bất cứ đâu, Hà Nội với đám người thuê trọ sống lay lắt, đun bếp than tổ ong, xi con đái ngoài đường, Hà Nội vắng vẻ ngày lễ tết, đông như quân Nguyên ngày thường. Hà Nội chưa đổi tên, nhưng gót sen ba tấc nay thay bằng lộ hàng, chửi bới điêu ngoa. Và quan trọng nhất, làm gì có một Hà Nội - kinh đô xưa, mà không có Đàn Xã Tắc, Đàn Nam Giao... mà lại có một cái mả to đùng, to đến mức phải gọi là cái lăng? Thôi đừng tiếc nữa một Sài Gòn, một Hà Nội. Bởi tiếc quá có khi phải nhập viện tâm thần hà.
  10. Dân xứ Huế
    SàiGòn bây giờ không còn 'Ngụy' nửa mà là Ho-Chi-Minh city 'hiện ngụy'.
    Trả lời
  11. Trả lại tên Sái GònMay 3, 2012 05:26 AM
    Phải đòi lại tên Sài Gòn cho nước Việt Nam. T/P Hồ Chí Minh đéo phải là Sài Gòn nên nó phải giống như tên gọi của nó.
    Trả lời

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời sự đóng góp ý kiến của các bạn
Thanh thật cám ơn