Họ là ai ?
Lê Dân (danlambao) - Hôm nay tôi gặp không biết là giặc hay là quan nữa , có ai biết họ là gì thì có thể nói cho tôi biết được không ?
Chuyện là thế này, vào một ngày bình thường như mọi ngày, tôi lái xe gắn máy đi thăm phố phường đang phát triển từng ngày.
Xe đang chạy bình thường như mọi người đi đường thì tiếng còi vang lên khi tôi rẽ phải ngay ngã tư đèn xanh, bắt tôi tấp xe vô lề , xuất trình tất cả giấy tờ : nào là giấy đăng kí xe, bằng lái xe, CMND, bảo hiểm xe...
Khi tôi xuất trình tất cả các giấy tờ trên và hỏi là tôi bị tội gì thì đồng chí báo là tôi bị lỗi “chuyển hướng xe không có tín hiệu đèn báo”. Xong đồng chí bảo : “ Giờ chú mày tính sao” .
Tôi bảo : “ Đồng chí bắt bắt em vô, em biết sao là sao ?”
Đồng chí nói : “ Thế có 200.000 vnđ tiền đóng phạt tại chỗ không ?”
Tôi bảo : “ Nhiều quá em không có , đồng chí có thể bớt chút đỉnh cho em ko ?”
Đồng chí rất cương quyết nhất định không hạ giá : “ Bố thằng bệnh có phải chợ cá đâu mà bớt mà chả ngắt , đúng giá thì tao làm phước giúp cho, không thì về trụ sở mà nói chuyện với mấy anh ý nhé !” .
Thế là đồng chí lập biên bản tạm giữ giấy đăng kí xe, bắt tôi kí tên và ghi chữ “đúng tội” trong biên bản, hẹn tôi 7 ngày sau mang tiền lên mà chuộc về .
7 ngày sau tôi lên trụ sở thì cũng có rất đông người bị như tôi , rất đông vui và tấp nập. Các anh chị làm việc vất vả , nộp hồ sơ và chờ gần buổi sáng, tưởng chắc phải làm tới chiều do số người quá đông. Nhưng may mắn đã mỉn cười với tôi khi các anh ý kêu tên và cho giấy lên kho bạc đóng tiền rồi về lại anh ấy trả lại giấy đăng kí xe.
Sau vụ này tôi ngẫm lại thì đồng chí bắt tôi vẫn còn tốt vì đồng chí ấy giúp tôi đóng phạt tại chỗ chỉ mất có 200.000 vnđ. Còn để tôi tự đi đóng phạt thì tôi mất 300.000 vnđ + 3 lần giữ xe mỗi lần là 3.000 vnđ + với xăng từ nhà chạy lên trụ sở, từ trụ sở chạy lên kho bạc , từ kho bạc về trụ sở , từ trụ sở về nhà chắc tầm gần 1 lít xăng và mất 1 ngày lao động , do phải xin nghĩ để đi chuộc giấy tờ . Đúng là “mình tính không bằng ... đồng chí ấy tính” .
Rút kinh nghiệm lần sau ra đường phải cố vay mượn, lận lưng cho được 200.000 vnđ mới ra đường , không thì ở nhà cho lành .
. Bookmark the permalink.
Chúng tôi thuê một chiếc xe van (với tài xế) đi Vũng Tàu. Người tài xế này cực kỳ cẩn thận, không chạy nhanh, không vượt ẩu, và nhất là không bấm còi inh ỏi.
Vậy mà khi đi qua bãi Trước, xe bị một đám công an (phường Thắng Nhứt thì phải) chận lại, chẳng có lý do gì. À quên, có lý do chứ. Một thằng công an (tôi định viết là "anh công an," nhưng như vậy nghe không chuẩn) bảo anh tài xế cái lý do: "Có tiền từ thành phố ra chơi, chia cho anh em uống cà phê với chứ." Anh tài xế đưa cho chúng nó một ít tiền cho rảnh nợ.
Tuần sau đó, chúng tôi lên thăm gia đình thằng em ở Bảo Lộc, nói chuyện đến gần nửa đêm chúng tôi mới về khách sạn (hình như tên là khách sạn Tơ Tằm) ngủ. Nửa tiếng sau khi chúng tôi ra khỏi nhà, hai thằng công an vào xét hộ khẩu (chúng nó tưởng tôi ngủ ở đó). Không thấy chúng tôi, hai thằng đó làm khó làm dễ bà cụ già (vợ chồng thằng em đưa chúng tôi ra khách sạn). Bà cụ lại phải đút cho chúng nó một ít để chúng nó đi.
Số tiền cho mấy thằng công an cộng lại chẳng có bao nhiêu, không bằng số tiền tôi bỏ vào giỏ nhà thờ ngày chủ nhật. Nhưng chúng nó không đáng cho.
Vậy là bao nhiêu năm nay, năm nào gia đình tôi cũng đi nghỉ vài tuần, nhưng không về Việt Nam nữa. Tôi nghĩ rằng mình đã tốn tiền đi chơi, thì đến chỗ nào thoải mái. Còn chỗ nào làm phiền mình, thì mình đến làm gì?
Bao giờ có đa đảng + 2 kỳ bầu cử = ~ 10 năm vận hành chế độ mới thì sẽ thấy giảm 80%.