22.7.11

Hai cuộc điện thoại trước ngày 24 tháng 7


Hai cuộc điện thoại trước ngày 24 tháng 7


Phương Bích - Trước cuộc xuống đường cùng “người mình” vào ngày 24/7, hai cuộc điện thoại làm cho tôi vui nhiều hơn buồn. Tôi không phải là người lạc quan nhưng tôi vẫn hy vọng vào những nỗ lực của người dân tham gia biểu tình chúng tôi sẽ ít nhiều lay động nhiều con tim hơn nữa. Chẳng có một sự im lặng nào là mãi mãi, chẳng có một cuộc hành trình nào là không có cái đích...


Chiều hôm qua đang nấu cơm thì điện thoai di động đổ chuông, một giọng phụ nữ trẻ lạ vang lên rất to:

Xin lỗi cho em hỏi chị có phải là chị Bích không ạ?

-     Phải rồi

Những ngày này nghe cái biệt danh đấy là tôi biết ngay ai gọi tôi. “Người mình”- những người cùng đi biểu tình gọi nhau một cách thân thương thế để nhận biết những người đã cùng với mình dãi nắng suốt gần 2 tháng qua để phản đối chính quyền Tung Quốc… Nhưng giọng nói này lạ lắm, tôi không đoán được ngay đó là ai:

-     Có chuyện gì thế?

-     Bác ơi, em là mẹ 2 cháu hôm vừa rồi cùng bị bắt về đồn với các bác đấy ạ…

-     À phải rồi, tôi có biết, hôm đó nghe nói cả ba bố con cùng đi cơ, thế có chuyện gì vậy?

-     Là thế này bác ạ, mọi khi bố cháu đưa các cháu đi, nhưng hôm chủ nhật tới này, thằng bé nhà em nó phải đi học, còn em và nhà em cùng có việc bận cả nên bố cháu không đi được, chỉ có một mình con bé con là đi được thôi, em nhờ các bác có gì trông nom….

Thoạt đầu tôi cứ tưởng là cô ấy trách móc vì đi biểu tình theo các bác mà các con cô ấy bị bắt nên giờ sẽ không cho đi nữa, nhưng cô ấy mới nói đến đấy là tôi đã hiểu ngay. Khóe mắt tôi hơi cay cay, không để cho cô ấy nói hết, tôi vội cướp lời :

-    Tôi hiểu rồi, cứ yên tâm, tôi sẽ để mắt trông coi cháu, không chỉ tôi mà cả các bác lớn tuổi cũng sẽ để ý bảo vệ các cháu nhỏ. Ừ, cả nhà bạn thật quý hóa quá…

Giọng người phụ nữ trẻ vẫn oang oang:

-     Bác ạ, ở trường họ đều gọi cả hai cháu lên gặp đấy, họ dọa đuổi các cháu, cấm không cho đi biểu tình…

-     Láo toét!

Tôi không kìm được kêu lên.

-    Vâng, em mới bảo các chị muốn đuổi con tôi cũng được, cứ đưa cho tôi văn bản nói rõ đuổi học vì đi biểu tình chống Trung Quốc xâm lược, tôi chấp nhận ngay, cho con tôi hạnh kiểm kém vì đi biểu tình chống Trung Quốc xâm lược, tôi cũng chấp nhận ngay, thằng bé nhà em nó cứ đòi đi nhưng nó phải đi học bác ạ

-    Bạn giỏi quá…không sao đâu, nhiệm vụ chính của cháu là học mà…

Tôi không biết nói thế nào để tỏ lòng mến phục những con người này. Họ thật hạnh phúc vì cả gia đình cùng đồng lòng như thế. Nghe trên mạng nói hình như nhà họ ở tận Yên Bái, sao lại có thể tham gia biểu tình dài hơi thế nhỉ, nghĩ vậy tôi hỏi:

-     Thế nhà bạn ở đâu?

-     Dạ nhà em ở phố Huế bác ạ, ở ngõ Yên Bái ấy.

Ôi chao, ở ngõ Yên Bái phố Huế mà thành ra là ở tỉnh Yên Bái !!!…hic… hic..

Tôi rối rít động viên cô ấy cứ yên tâm và hứa sẽ để ý đến cô con gái nhỏ của cô ấy. Mặc dù cô bé đã 21 tuổi và rất cứng cỏi nhưng thể chất của cháu là rất bé nhỏ, nom còn bé hơn cả cậu em 15 tuổi của nó.

Tắt máy rồi mà tôi cứ nghĩ mãi về cái gia đình 4 người nọ, họ là dân Hà Nội đấy, chỉ thiếu điều cả bà mẹ cùng đi nữa thôi. Trong số những người đi biểu tình suốt thời gian qua, có mấy cặp bố con, vợ chồng cùng tham gia như bố con Lê Dũng, bố con Nguyễn Quang Thạch, bố con cháu Tố Uyên vừa nói ở trên, vợ chồng bác giáo sư Nguyễn Đông Yên, vợ chồng cô giáo trẻ Vân Anh và có thể còn nhiều những gia đình như thế mà tôi chưa biết tên...

Không biết mọi người nghĩ sao chứ tôi thì tôi thấy cảm động lắm. Rồi lại buồn khi thấy có bao nhiêu người đứng ngoài nhìn chúng tôi với con mắt thờ ơ và bàng quan. Cứ như chuyện Trung Quốc cướp bóc đánh đập ngư dân nước láng giềng chứ không phải nước mình, chuyện còn hay mất Hoàng Sa hay Trường Sa cũng chẳng liên quan gì đến họ, chuyện những người còn sống hay những người đã chết của những người sống chết với nghề biển cũng vậy. Thế mà đọc mạng tôi mới biết có một người Việt, nhưng lại không phải dòng máu đỏ da vàng – ông André Menras lại lặn lội đến với những ngư dân miền Trung để tìm hiểu về cuộc sống cực nhọc của họ. Báo chí chính thống thì làm gì có những thông tin này, họ chỉ đăng ngư dân này trúng đậm mẻ này, ngư dân nọ trúng đậm mẻ kia thôi…

Một cô bạn tôi kể khi lên bộ làm việc với một tay vụ phó vụ Kế hoạch đầu tư, một tay cũng còn gọi được là tử tế, có nói chuyện về việc một chị ở cơ quan em (tức là tôi đấy) chủ nhật tuần nào cũng đi biểu tình chống Trung Quốc, anh ta ngạc nhiên lắm hỏi:

-     Thật á? Đi biểu tình á? Thế có bức xúc chuyện cơ quan, chuyện chồng con gì không?

Em bảo hoàn toàn không, chỉ là bức xúc chuyện Trung Quốc thôi. Dường như anh ta không thể tin được lại có chuyện như thế.

Tóm lại cô bạn tôi bảo đấy là loại người còn được cho là sáng láng và tương đối tử tế đấy, cũng thường xuyên lướt mạng chứ đâu phải loại mù thông tin, cũng nước ngoài nước trong đủ cả đấy chứ.

*

Chiều nay thì Minh Hằng lại gọi điện cho tôi, giọng hắn buồn ghê gớm. Hắn hỏi tôi có biết trên mạng họ chửi hắn là “man rợ”, là “vô liêm sỉ” vì chửi tục khi bị bắt lên xe buýt một cách thô bạo không. Tôi ngạc nhiên bảo không vì chỉ đọc mấy trang chính đã không đủ thời gian rồi. Hắn nói tay Kami Ka miếc và tay Đỗ nào đó  chửi hắn như vậy. Lúc này dường như Minh Hằng trở về với con người thật của hắn, rất triết lý chứ không như lúc lên cơn phẫn nộ. Hắn nói cái tuổi của tôi và của hắn đâu còn bồng bột xốc nổi nữa chứ, chẳng qua bị dồn vào cái thế không vùng lên không được, chúng nó sẽ đè đầu cưỡi cổ mình ngay. Mặc dù dân mạng người ta bênh vực hắn và chửi lại 2 gã kia nhiều hơn nhưng hắn vẫn buồn đến mất ngủ. Hắn hẹn hôm nào rảnh sẽ ngồi nói chuyện để tôi hiểu rõ con người hắn không phải dung tục xấu xa như thế.

Chao ôi Minh Hằng ơi, sao tôi lại không hiểu chứ? Có thể tôi không biết rõ cuộc đời gian truân của Minh Hằng như thế nào, nhưng trực giác của tôi cho biết là tôi có thể tin vào Minh Hằng. Hơn nửa cuộc đời tôi sống gần như khép kín, chỉ đến bây giờ mới dũng cảm bước chân ra ngoài xã hội mà còn dám thét lên những lời căm phẫn vào mặt những kẻ đàn áp những người biểu tình huống chi là Minh Hằng? Người đàn bà “dung tục” như Minh Hằng mà còn biết đến “nợ nước” trên vai thì với tôi còn cao sang hơn chán vạn những kẻ khác đấy.  Những lời dung tục ư? Khối kẻ còn dung tục hơn thế nhiều mà có ai hé răng phê phán câu nào đâu? Những kẻ vừa đánh đập người không có khả năng tự vệ vừa chửi rủa họ thô bỉ hơn thế nhiều thì sao nhà Kami hay họ Đỗ nọ không lên tiếng?

May mắn thay những kẻ như Kami hay Đỗ không nhiều. Tôi không cổ súy cho việc chửi bới này nọ nhưng trong nhiều hoàn cảnh tôi ước gì những lời chửi rủa hay nguyền rủa đó có thể biến thành sự thật, và tôi còn có thể chửi rủa thậm tệ hơn thế nữa cơ Minh Hằng ơi.

Trước cuộc xuống đường cùng “người mình” vào ngày 24/7, hai cuộc điện thoại làm cho tôi vui nhiều hơn buồn. Tôi không phải là người lạc quan nhưng tôi vẫn hy vọng vào những nỗ lực của người dân tham gia biểu tình chúng tôi sẽ ít nhiều lay động nhiều con tim hơn nữa. Chẳng có một sự im lặng nào là mãi mãi, chẳng có một cuộc hành trình nào là không có cái đích.

Hà Nội ngày 23/7/2011

. Bookmark the permalink.

Thêm Bình luận Mới

  • Image

Hiển thị 10 bình luận

  • Phạm Dân Nam
    Kính gửi chị Minh Hằng.
    Trước đại họa mất nước, bọn đầu trâu,mặt ngựa chúng chỉ biết "còn đảng,còn mình".
    Chỉ  có loài thú mới không có nỗi đau "mất nước" thôi chị ạ ! Thôi thì: " chó sủa mặc chó,đường ta,ta cứ đi". Nhân đây cũng xin nói với hai ông kami ka méo,ông Đỗ ,ông Đồ...gì đó,tôi nói thế có phải không hả ?....Đúng quá đi chứ lị....
  • N.Đ.Đ.
    Có phải Minh Hằng là người gánh trên hai vai NỢ NƯỚC và THÙ NHÀ không? Có phải Minh Hằng là người phụ nữ chửi bọn tay sai, bán nước cầu vinh, hô đả đảo TQ xâm lược trên xe buýt không? Nếu đúng, hôm nay tôi mới biết tên chị, xin nghiêng mình thán phục chị. Việc chị làm là chính đáng, là anh dũng. Cổ nhân đã dạy "đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy". Những lời thóa mạ có phần tục tĩu của chị dành cho những kể đàn áp người biểu tình một cách thô bạo, dã man như thế vẫn còn tử tế. Tôi tin rằng, những người yêu nước đều tin yêu chị. Chúc chị khỏe, cùng nhân dân tiếp tục bày tỏ lòng yêu nước không gì lay chuyển được.
  • Phủ Cũ
    Cảm phục các chị, đặc biệt hai chị Phương Bích và Minh Hằng quá.
    Cảm phục các gia đình tham gia biểu tình.
    Tiesc là mình ở xa quá.
  • Tonthatnam
    Hôm này phải rủ bà xã đi vậy,bà ấy chửi còn hơn Minh Hằng nữa kia
  • xoathantuong
    "Rồi lại buồn khi thấy có bao nhiêu người đứng ngoài nhìn chúng tôi với con mắt thờ ơ và bàng quan." (Phương Bích)

    Đó là chuyện thường. Người dân vẫn được tuyên truyền mọi chuyện đã có nhà nước "no", người dân đâm quen và ít khi dám tự mình suy nghĩ hay làm điều gì mà nhà nước chưa cho phép. Người tự do là người suy nghĩ bằng cái đầu của mình, không để ai xúi dục, ảnh hưởng. Muốn trở thành con người tự do cần phải có thời gian.

    Chúc mọi người chân cứng đá mềm.
  • Hennhat
    Chị Minh Hằng ơi, sao lại phải buồn? Tôi là tiến sĩ Ngữ văn đây nhưng tôi thèm cod được lòng dũng cảm để chửi vào cái ác và bọn hèn hạ như chị. Tôi và nhiều đồng nghiệp (giảng viên ĐH) xem clip đều kính phục chị. Chị đừng bao giờ buồn vì mấy bài báo của đám người giả danh trí thức đó làm gì. Về nhân cách , họ không đáng xách giày cho chị đâu!
    Kính chúc chị mạnh khoẻ, bằng an. Chúng tôi tự hào và biết ơn chị!
  • ÂUVIỆTTOÀNCollapse
    Bà chị tiến bộ quá
  • Quythnguyen
    Âu Việt Toàn, hình như mới có ai nói là chú bị bọn ác ôn bắt. đúng là....
  • phuong bich
    Nói rõ xem nào "Tay Nam Định", cậu khen Minh Hằng hay khen tớ đấy.
  • Kẻ ly hương
    Tôi đang ở Úc , ước gì đang ở Hà nội để được nhập vào dòng người .

Không có nhận xét nào: