ĐỒ ĐIẾM THÚI
Tôi đít có cọng rau muống, được sinh ra ở Sài Gòng, tuổi thơ cũng ở truồng tắm mưa và thi nhau trượt sân si-măng bằng đít mỗi khi trời mưa với bọn trẻ ranh trong xóm.
Cả đám chia thời khóa biểu: thứ hai hái trộm mận xanh nhà ông A, thứ ba hái zú sữa nhà bà B…buổi trưa bấm chuông nhà ông C rồi… chạy, tạt lon, năm mười, 1,2,3, đánh gậy(1), uýnh lộn, thôi thì đủ thập bát ban võ nghệ, mâm nào cũng có mặt trên từng cây số. Những lúc có thằng ăn gian, hoặc chính mình cũng chơi ăn gian, bị la ó: thằng này ăn gian, thằng này chơi điếm, đồ điếm thúi. Thằng nào ăn gian còn cãi, lần sau bị tẩy chay, không cho chơi còn bị chửi “đồ điếm chảy(6) nước” hoặc “đồ điếm chảy” ai thèm chơi zới mày. Cống nạp một chiến lợi phẩm là mấy trái ổi hay trái xoài gì đó cho cả bọn rồi mới được cho zô chơi và lại tiếp tục ăn gian và lại bị chửi: ươ, ươ đồ điếm chảy.Gần 20 năm nay thì đít dính chặt với cái ghế ở Hà Nội. Tiếp xúc với người Tràng An, trong sinh hoạt hàng ngày, lơ mơ là bị chửi.
Từ bà bán nước chè chén, đến lão xe ôm, thằng đánh giày, con mụ bán trứng lộn(2) cho đến đứa trẻ con, không cẩn thận là bị chửi cho hoặc nhẹ lắm là cũng bị nói đểu.
Cháo quát, phở chửi, bún chửi ăn mới ngon vì vừa ăn vừa bị chửi!!! Ngay đến con oshin bưng bê cũng chửi khách như hát hay, ví dụ như:
-Em ơi cho xin ít gia vị, cho xin ít ớt bột.
Thì bị phang ngay vào mặt:
-Xin ..éo gì xin lắm thế, đây chỉ có hai tay, không có bốn tay đâu nhớ.
Thì phải bộp ngay vào mặt nó:
-Có mang ngay không thì bảo, bố mày đấm ..uồi cho vào mặt bây giờ.
Thì sẽ có ngay, còn hiền hiền, lịch sự thì chỉ có nước đi mà lấy.
Có một lão lịch sự ca-ra-vát, kính gọng vàng đầu bóng mượt vứt tiền trả xong còn phán:
-Làm ăn như cứt, đấm buồi đến nữa.
Thì bị mụ chủ bổ ngay:
-Đây đéo bán cho chó.
Thế mà hôm sau lại thấy mặt lão lù lù đến. Vừa vào đến cửa chưa kịp đặt đít đã bị con oshin thù dai nhớ lâu chào niềm nở:
-Ớ hôm nay bác mặc quần tươm tất nhẩy???
Vào chợ Đồng Xuân thì thôi rồi, không có Triển Chiêu đi theo thì có mà bị nhét cotex có cánh(3) vào mồm, lôi tam đời, tứ đại ra mà nghe chửi, lấy cái ấy vả cho vào mặt là còn nhẹ nhàng êm ái lắm lắm.
Đã sống ở Hà Nội dĩ nhiên phải tiếp xúc với Văn hóa chửi.
Ấy vậy, trong cái oi nồng của tháng 6, tháng 7, trong cái không khí của cuộc biểu tình 17/07/2011, khi mà những người tham gia biểu tình tuần hành, mệt bở hơi tai vì đi bộ, vì hò hét phản đối Tàu khựa xâm phạm lãnh hải, chiếm đảo, cướp bóc, giết hại ngư dân Việt Nam, bị đánh nguội bằng chỏ, gối, bị bẻ tay, cặp cổ, bị khiêng như khiêng lợn, bị đạp vào đầu vào mặt, bị quẳng lên xe buýt. Bức xúc, một chị tên là Minh Hằng đã zăng ra những từ ngữ mà đối với dân Hà thành thì nó mềm như cọng bún, nhẹ tựa lông gà như: đồ chó, lấy cái ấy vả vào mặt…
Chị Minh Hằng này, trình(4) chỉ xứng xách dép cho bà Nội tôi. Sống giữa xóm toàn Bắc kỳ di cư, nhưng nhà nào mà làm mích lòng bà tôi thì chỉ có nước cuốn xéo đi di tản cỡ một tuần lễ hãy mong vác mặt về nhà sau khi đã qua xin lỗi xin phải với bà tôi chán.
Thế mà chị Minh Hằng này, lại bị một quý ngài Mr Đô phê phán và một thằng điếm đàng bạc bịp, dạy bài học luân lý!?
-Qúy ngài Mr Đô tôi không biết gốc gác, nhân thân nhưng chắc từ bé được dạy trong môi trường sư phạm của trường dòng, được các masoeur(5) hoặc các cha cố dạy dỗ nên không có cơ hội đánh đinh chọi đáo, không có cơ hội tiếp xúc với zăn hóa bình dân học vụ, hè phố và chắc cũng chẳng phải dân Bắc kỳ nên dị ứng với cách “phát ngôn” của chị Minh Hằng. Nghĩ lại cũng thông cảm cho Mr Đô.
-Riêng cái tay điếm đàng bạc bịp Kami, tự khai báo là sống ở Hà Nội này, một tên đã từng dạy dỗ dân Việt hải ngoại cũng như dân miền Nam ngón bạc bịp với sự hả hê của một tên bạc bịp đã lột sạch con mồi qua các bài viết:
.Thư ngỏ gửi bạn ở Hải ngoại nhân ngày 30/04
.Về bài viết “Thư ngỏ gửi bạn ở Hải ngoại nhân ngày 30/04″
Nào là:
“Chiến tranh là trò chơi cũng vậy, đã thua là thua, mình thua là do yếu kém hơn đối thủ của mình” (Thư ngỏ gửi bạn Hải ngoại nhân ngày 30/04)
Và chưa đủ hả hê trước con mồi, tên này còn khoét sâu vào nỗi đau của những người bị bịp, giống như tên Đại úy An ninh Minh chưa vừa lòng thỏa dạ với cảnh anh thanh niên bị trói tay, trói chân, khiêng như khiêng lợn, còn đạp liên tiếp vào mặt vào đầu người thanh niên ấy, khi viết:
“Phải hiểu trong trò chơi hay chiến tranh cũng thế, đã chơi là phải biết chấp nhận, chiến tranh là một canh bạc lớn giữa các phe phái. Đã thua là thua, thua là phải mất hết…” (về bức thư ngỏ gửi bạn Hải ngoại nhân ngày 30/04)
-Đã thua thì phải đi học tập cải tạo, đi tù là đúng rồi. Có chết nơi rừng thiêng nước độc cũng đáng đời, ai biểu ngu.
-Đã thua thì bị đánh Tư sản, cải tạo công thương nghiệp, bị mất tài sản, ráng mà chịu, thua là phải mất hết mà.
-Đã thua thì đi vượt biên, bị cướp, bị hải tặc hiếp dâm, bị làm mồi cho cá, chẳng tiếc thương gì, thua mà.
-Lãnh hải, lãnh thổ tụi tao nhượng cho Tàu, làm gì nhau?. Rừng đầu nguồn cho thuê dài hạn, Boxit cho Tàu khai thác. Đi biểu tình là bị uýnh, bị quẳng lên xe buýt. Tụi bay làm gì chúng ông? Ai biểu ngu để tụi tao ngồi trên đầu làm chi?
-Có cái Luân thường Đạo lý nào dạy chơi bạc bịp, dạy xảo quyệt, dạy cướp của, dạy đánh đập người tay không tấc sắt bị nắm tay nắm chân hết đường cục cựa nằm dưới vậy không đồng chí Kami???
-Bị bẻ tay bẻ chân, lôi cổ, nắm tay, nắm chân quẳng lên xe buýt nhưng chị Minh Hằng, đúng ra vẫn phải lịch sự:
-Thưa đồng chí cán bộ công an, đề nghị anh đừng đạp vào mặt cậu ấy.
-Thưa đồng chí cán bộ công an, đề nghị đừng bẻ tay, nắm chân tôi ạ! đừng lôi cổ tôi ạ! Thưa em xin phép được hô khẩu hiệu trên xe buýt có được không ạ! Em xin được phép lấy cotex có cánh vả vào mặt đồng chí có được không ạ! Nếu cho phép, em xin chân thành cám ơn đồng chí công an ạ! v.v…
-Nói năng lễ phép như vậy trong hoàn cảnh trên thì đã được coi là người có liêm sĩ, và được coi là có sự giáo dục đầy đủ từ tấm bé của gia đình chưa vậy đồng chí Kami???
Tôi từ bé, thường xuyên nhét vở dưới đít, ít ra cũng tốt nghiệp 12/12 nên trước khi zăng, xin phép các bác cho đúng Luân thường đạo lý.
Đ..U..U..Ũ M..A..A..Á ĐIẾM THÚI MÀ BÀY ĐẶT DẠY LUÂN THƯỜNG ĐẠO LÝ.
Chửi zậy có hợp Luân Thường Đạo Lý không các bác.
Houston, Texas 29/07/2011
Oanh Yến Thị Phạm
1- Những trò chơi của trẻ con trong miền Nam
-Tạt lon: chơi bằng dép. Vẽ một vòng rồi đặt cái lon vào đó. Gạch một đường thẳng cách khoảng3-4m, rồi ném dép thi, dép thằng nào thấp phải canh cái lon cho những thằng khác ném dép theo chiều ngang, lon zăng phải chạy đi nhặt lại đặt vào vòng, không zăng thằng canh lon canh những thằng có dép. Thằng nào nhặt dép mà bị bắt phải lên thế chổ.
-Năm mười: trốn tìm. Một thằng úp mặt vào tường và đếm 5,10,15,20… và sau đó đi tìm mấy thằng kia…
-1,2,3 mệt we’ là…1,2,3 đó
2-Trứng lộn: hột zịt lộn. Dân Bắc đập lấy trứng ra, cho hầm bà lằng zô như hạt tiêu, gừng thái sợi, gia vị, ớt, dấm tỏi.. cũng ngon phết.
3-Cotex có cánh: là cái chị em xài những ngày nhậy cảm, có miếng lật hai bên để kín để không nhiểu nhảo.
4-Trình: Trình độ đó mấy đại ca, sư tỷ
5-Masoeur: nữ tu
6- Diếm thúi: mệt we’, không giải thích nữa!!! là… mấy chị bán …ôn nuôi miệng ngày xưa hay bị Giang mai. Bề ngoài trông phấn son bắt mắt nhưng… hôi nhắm. Điếm thúi chỉ mấy thằng lưu manh lừa gạt người khác bằng vẻ bề ngoài.(Xin Lỗi mấy chị em ta). Điếm chảy: Giang mai thời kỳ thứ 3, có nước vàng.
Be the first to like this post.
Tác giả: Đỗ Trung Quân
Tháng Năm1
Một ngàn chín trăm bảy mươi lăm
Các anh từ Bắc vào Nam
Cuộc trường chinh 30 năm dằng dặc
Các anh đến
Và nhìn Sài Gòn như thủ đô của rác
Của xì ke, gái điếm, cao bồi
Của tình dục,ăn chơi
“Hiện sinh – buồn nôn – phi lý!!!”
Các anh bảo con trai Sài Gòn không lưu manh cũng lính ngụy
Con gái Sài Gòn không tiểu thư khuê các, cũng đĩ điếm giang hồ
Các anh bảo Sai Gòn là trang sách “hư vô”
Văn hóa lai căng không cội nguồn dân tộc
Ngòi bút các anh thay súng
Bắn điên cuồng vào tủ lạnh, ti vi
Vào những đồ tiêu dùng mang nhãn Hoa Kỳ
Các anh hằn học với mọi tiện nghi tư bản
Các anh bảo tuổi trẻ Sài Gòn là “thú hoang” nổi loạn
Là thiêu thân ủy mị, yếu hèn
Các anh hùa nhau lập tòa án bằng văn chương
Mang tuổi trẻ Sài Gòn ra trước vành móng ngựa!!!
Tội nghiệp Sài Gòn quá thể
Tội nghiệp chiếc cầu Công Lý
Có anh thợ điện ra đi không về
Tội nghiệp những “bà mẹ Bàn Cờ” của những ngày chống Mỹ
Lửa khói vỉa hè nám cả những hàng me
Tội nghiệp những người Sài Gòn đi xa
Đi từ tuổi hai mươi
Nhận hoang đảo tù đày để nói về lòng ái quốc
Có ai hỏi những hàng dương xanh
Xem đã bao nhiêu người Sài Gòn hóa thân vào sóng nước
Tội nghiệp những đêm Sài Gòn đốt đuốc
Những “người cha bến tàu” xuống đường với bao tử trống không
Tội nghiệp những ông cha rời khỏi nhà dòng
Áo chùng đen đẫm máu
Tội nghiệp những chiến trường văn chương, thi ca, sách báo
Những vị giáo sư trên bục giảng đường
Ưu tư nhìn học trò mình nhiễm độc
Sài Gòn của tôi – của chúng ta.
Có tiếng cười
Và tiếng khóc.
Bảy năm qua đi với nhiều buồn vui đau xót
Một góc phù hoa ngày cũ qua rồi
Những con điếm xưa có kẻ đã trở lại làm người giã từ ghế đá công viên để sống đời lương thiện
Những gã du đãng giang hồ cũng khoác áo thanh niên xung phong lên rừng xuống biển
Tìm lại hồn nhiên cho cuộc sống của mình
Cuộc đổi thay nào cũng nhiều mất mát, hi sinh…
Và khi ấy
Thì chính “các anh”
Những người nhân danh Hà Nội
Các anh đang ngồi giữa Sài Gòn bắt đầu chửi bới
Chửi đã đời
Chửi hả hê
Chửi vào tên những làng quê ghi trong lí lịch của chính mình
Các anh những người nhân danh Hà Nội sợ đến tái xanh
Khi có ai nói bây giờ về lại Bắc!!!
Tội nghiệp những bà mẹ già miền Bắc
Những bà mẹ mấy mươi năm còng lưng trên đê chống lụt
Những bà mẹ làm ra hạt lúa
Những năm thất mùa phải chống gậy ăn xin
Những bà mẹ tự nhận phần mình tối tăm
Để những đứa con lớn lên có cái nhìn và trái tim trong sạch
Bây giờ
Những đứa con đang tự nhận mình “trong sạch”
Đang nói về quê mẹ của mình như kẻ ngoại nhân
Các anh
Đang ngồi giữa Sài Gòn nhịp chân
Đã bờm xờm râu tóc, cũng quần jean xắn gấu
Cũng phanh ngực áo,cũng xỏ dép sa bô
Các anh cũng chạy bấn người đi lùng kiếm tủ lạnh ti vi, casette, radio…
Bia ôm và gái
Các anh ngông nghênh tuyên ngôn ”khôn và dại”
Các anh bắt đầu triết lý “sống ở đời”
Các anh cũng chạy đứt hơi
Rượt bắt và trùm kín đầu những rác rưởi Sài Gòn thời quá khứ
Sài Gòn 1982 lẽ nào…
Lại bắt đầu ghẻ lở?
Tội nghiệp em
Tội nghiệp anh
Tội nghiệp chúng ta những người thành phố
Những ai ngổn ngang quá khứ của mình
Những ai đang cố tẩy rửa “lí lịch đen”
Để tìm chỗ định cư tâm hồn bằng mồ hôi chân thật
Xin ngả nón chào các ngài
“Quan toà trong sạch”
Xin các ngài cứ bình thản ăn chơi
Bình thản đổi thay lốt cũ
Hãy để yên cho hàng me Sài Gòn
Hồn nhiên xanh muôn thưở
Để yên cho xương rồng, gai góc
Chân thật nở hoa.
Này đây!
Xin đổi chỗ không kì kèo cho các ngài cái quá khứ ngày xưa
Nơi một góc (chỉ một góc thôi)
Sài Gòn bầy hầy, ghẻ lở
Bây giờ…
Tin chắc rằng trong các ngài đã vô số kẻ tin vào ”thượng đế”
Khi sống hả hê giữa một thiên đường
Ai bây giờ
Sẽ
Tạ lỗi
Với Trường Sơn?
Như một thời mũ cối ba lô
Một loài ngạ quỷ yêu ma
Vào Nam bắn giết đồng bào thuả thuê
Khúc khải hoàn hỉ hả mẹ cha
Sao lon bốn túi may to
Anh hùng dũng sĩ má đào ngẩn ngơ
Mấy năm trời tim héo ruột khô
Xuất quân giải ngũ bơ phờ
Quắt queo cán bộ lao nô xứ người
Cậy cháu con ưu thế gà nòi
Đông Âu cộng sản xa xôi
Lao công trả nợ xứ người khoe khoang
Đạp xích lô đại tá buồn thiu
Lạc rang thiếu tá hắt hiu
Kià ai thiếu uý sớm chiều thở than
Người chiến binh sát máu tiêu điều
Bỗng nhiên được gọi Việt Kiều
Xe hơi bóng loáng sớm chiều nở nang
Ngáp phải ruồi chiến sĩ lại may
Bá Linh tường đổ gió bay
Nhiễm nhiên kẹt lại cuồng say bất ngờ . . .
Gửi tiền về bám chắc tương lai
Việt Nam cộng sản dài dài
Việt Kiều yêu nước kiểu này hại thay
Một Việt Nam cộng sản hùng cường
Lao nô hải ngoại hậu phương
Đông Âu thuở trước tiền vàng tiếp tay
Vì bài thơ thế cuộc suy đồi
Than ôi! Lèo lá gà nòi
Thương dòng máu đỏ ngậm ngùi nước non!
Trước hết phải “gở” trái lựu đạn nội hóa sét (bê ta) QÐND và cắt đứt sợi dây “dàm” (dây sỏ mũi bò) của đàn bò vàng CAND (1) đang trên tay tên chăn bò kiêm du kích “điếm thúi ba làng” Nguyễn tấn Dũng , càng sớm càng tốt . Thì Lịch sử VIỆT NAM sẽ sang trang ngay .
tnt
(1) Quân đội Nhân dân , Công an Nhân dân 2 thằng (BODYGUARD) .
Bọn này cũng một giuộc với thằng Kami. Thằng theo cánh VC Chệt chù nội địa, thằng theo cánh Vịt Tiềm thuốc Bắc hải ngoại.