19.11.11

Hành trình đi tìm Công Lý


Nguyễn Thị Thanh Tuyền - "Tôi nghĩ mình hiểu rất rõ cảm giác bị mất đi một người yêu thương là như thế nào, tôi mất chồng, Tiến mất cha. Có lẽ đó là lý do duy nhất khiến chúng tôi, dù không nói nhiều với nhau, nhưng đủ hiểu và cùng im lặng đồng hành đi trên một con đường... Nhìn thấy mẹ khóc lòng tôi đau biết chừng nào, Tôi tự nhủ trong lòng "Con xin lỗi mẹ vì chuyện chồng con mà mẹ phải khóc. Con hứa sẽ lấy lại nước mắt mà Mẹ đã khóc cho chồng con..." 

*

Ngày đầu tiên bước chân đến Hà Nội trời hơi se lạnh, cảm giác trong lòng tôi thật khó tả. Mọi vật xung quanh tôi điều rất lạ, và tôi thấy dường như lòng mình đang nghi ngại khi phải đứng trước nhiều khó khăn không tên ở lúc sắp bắt đầu cuộc hành trình đi tìm chân lý trong cuộc sống lần này. 

Tôi thấy mình ngơ ngác như một đứa trẻ khi nghĩ trong lòng mình không biết rồi hai mẹ con tôi sẽ đi đến đâu về đâu giữa thủ đô đất lạ quê người. 

Sáng ngày 17 tháng 11, hai mẹ con tôi đã đến Bộ Công An để nộp đơn kêu oan cho chồng nhưng ở đây không nhận đơn. Tình cờ tôi cũng gặp nhiều người khác đi kêu oan. Hoàn cảnh mà giống tôi nhất là em Trịn Kim Tiến. 

Thật là đau lòng biết bao! 

Tôi đi kêu oan cho chồng bị Công an Bình Dương đánh chết còn em Tiến thì đi kêu oan cho Bố bị Công an Hà Nội đánh chết. 

Tôi nghĩ mình hiểu rất rõ cảm giác bị mất đi một người yêu thương là như thế nào, tôi mất chồng, Tiến mất cha. Có lẽ đó là lý do duy nhất khiến chúng tôi, dù không nói nhiều với nhau, nhưng đủ hiểu và cùng im lặng đồng hành đi trên một con đường. 

Con đường mà chúng tôi đi tìm là con đường “công lý “. 

Chúng tôi đã chầm chậm bước đi qua những con đường của Hà Nội, những tiếng xì xầm xung quanh chúng tôi: 

- “Bị sao thế ? À, vụ ông Tùng đó à? Thật là tội nghiệp cho cái Tiến!” 

- “Còn ai thế kia?” 

Có một người khác trả lời: “Đây là vụ anh Nguyễn Công Nhựt bị Công an Bình Dương đánh chết, hai mẹ con lặn lội hàng ngàn cây số để ra đến tận Hà Nội đi kêu oan cho con, cho chồng đấy. Thật là tội mẹ con họ...!” 

Khi nhận được chia sẻ của bà con đi trên đường, tôi thấy lòng mình đỡ bớt hiu quạnh. Giữa thành phố Hà Nội không một ai thân thích nhưng ở đây ít nhiều tôi đã được thông cảm, an ủi bởi những con người có tấm lòng bác ái. 

Tuy được mọi người chỉ dẫn nhiệt tình đi đến Viện Kiểm Sát Nhân Dân Tối Cao, nhưng đến đây tôi thấy bảng treo trước cửa hôm nay không có tiếp dân. Hai mẹ con tôi lại tiếp tục lặng lẽ bước đi cùng em Tiến đi qua biết bao nhiêu con đường để đến Tòa án Thành phố Hà Nội vì theo tin trên báo đưa hôm nay là ngày xử vụ án của bố Tiến.

Khi không nhận được thông tin chính thức về phiên tòa, tôi biết nỗi lòng của em hiện giờ như thế nào. 

Đến đây biết bao nhiêu con người đi qua đi lại nhìn chúng tôi trước tòa án. Họ nhìn chúng tôi bằng đôi mắt thương cảm, Họ bảo chúng tôi cố gắng vượt qua nỗi dau mất mát này, những chặng đường chúng tôi đi tìm công lý còn dài lắm... phải cố gắng. 

Đáp lại những lời động viên của bà con là những giọt nước mắt chạy dài trên đôi má của Mẹ và tôi. 

Nhìn thấy mẹ khóc lòng tôi đau biết chừng nào, Tôi tự nhủ trong lòng "Con xin lỗi mẹ vì chuyện chồng con mà mẹ phải khóc. Con hứa sẽ lấy lại nước mắt mà Mẹ đã khóc cho chồng con." 


Đứng im lặng trước tòa án một hồi lâu, chúng tôi lại đi tiếp đến phòng Thanh Tra của Bộ Công An để nộp đơn kêu oan. 

Đến đây tôi đã vào được phòng tiếp nhận hồ sơ, các anh công an hứa sẽ chuyển lên cấp trên giải quyết rồi nói tôi ra về. 


Vậy là đơn khiếu nại và tố cáo khẩn cấp lần 11 của tôi đã được nhận sau một hành trình xa xôi từ Bình Dương. Dù không biết là những lá đơn của tôi có thực sự đến tay của người cần đến không, nhưng cũng như em Tiến, tôi và gia đình mình luôn đặt niềm hy vọng là công lý sẽ được thực thi. 

Sáng 8h30 ngày 18/11/2011, tôi đến VKSND Tối Cao rất nhiều người ở đó cũng đang chờ nộp đơn kêu oan như tôi. 

Hầu hết những lá đơn kêu oan là về đất đai: Có một bác trạc khoảng 65 tuổi đã nộp đơn kêu oan đến lần 155 nhưng vẫn không được giải quyết dù đến đây nhiều lần nhưng chưa một lần gặp bất kỳ một lãnh đạo nào ở đây, Bác ấy nói rất bức xúc. Nhiều người khác cũng giống như Bác. 

Mọi người nghe mẹ con tôi nói giọng miền Nam nên họ đã biết chúng tôi từ Sài Gòn ra. Nhiều người đến hỏi thăm và chia sẻ và họ cũng bức xúc trước cái chết của anh Nhựt. Đến đây tôi cũng nhận được sự chia sẻ của chị Ngọc làm trong Văn phòng tiếp nhận hồ sơ của VKSND Tối Ca. Chị hứa sẽ chuyển hồ sơ của tôi lên cho ông Nguyễn Hòa Bình Viện Trưởng VKSNDTC. Nghe chị nói thế tôi cũng thấy yên tâm và tin rằng mình sẽ gặp được người tốt. 

Sau đó tôi qua Văn phòng Quốc Hội nhưng qua đây người trực cổng bảo ở đây không tiếp nhận đơn mà phải về số 01 Ngô Thị Nhậm, Hà Đông, Hà Nội cách đây khoản 20 cây. Tôi đón xe để đi đến đường 01 Ngô Thị Nhậm nhưng anh Taxi chở một vòng thả chúng tôi xuống bảo đến chỗ đó nhìn xung quanh tôi không thấy đường Ngô Thị Nhậm đâu mà tôi thấy đường Ngô Quyền. 

Thế là tôi bị lừa rồi. 

Tôi tiếp tục đón xe đến Văn phòng Chính Phủ, các anh Công An bảo ở đây không có tiếp nhận đơn phải về số 01 Ngô Thị Nhậm, Hà Đông, Hà Nội cách đây hơn 15 cây nhưng bây giờ là 10h45 thì đi không kịp rồi, giờ này đến đó là hết giờ làm việc. 

Thế là hết một buổi sáng tôi chỉ nộp được một đơn tại VKSNDTC. Tiếng thở dài của Mẹ tôi làm tôi chạnh lòng. Tôi an ủi và nói với Mẹ đi tìm công lý là vậy đó Mẹ à. Mẹ đừng buồn nữa Mẹ. 

13h trưa, tôi và Mẹ đón taxi đi đến 01 Ngô Thị Nhậm, Hà Đông. Cuộc hành trình lại tiếp tục gian nan. 

Người lái xe chở tôi đến Ngô Thị Nhậm, Hai Bà Trưng. Tôi bảo: “Ở đây không phải, ở tận 

Hà Đông cơ? Tại sao chở tới chỗ này?? 

Thật ra tôi đâu biết Hà Đông là chỗ nào đâu. 

Thế là tiếp tục hành trình đi đến Hà Đông, khi đến văn phòng Trung Ương Đảng và Nhà Nước là gần 15h, tôi đã mất hai tiếng đồng hồ đi taxi. 

Tôi đã lỡ khóc lỡ cười lại bị lừa một lần nữa. 

Khi đến đây tôi không đem theo CMND, anh tiếp dân không đồng ý tiếp nhận đơn của tôi, tôi đã giải thích hết lời vì tôi đã đưa cho khách sạn giữ rồi. 

Tôi đã khóc vì tốn quá nhiều thời gian vậy mà xuống đây lại bị như thế này tôi chứng minh cho anh: “Tôi là Nguyễn Thị Thanh Tuyền, vợ của anh Nguyễn Công Nhựt bị Công an Bình Dương đánh chết”. Nói đến thế những giọt nước mắt của tôi tuôn ra cũng làm động lòng một anh trong phòng tiếp dân và anh ấy nói đã biết vụ án của tôi. Anh bảo tôi bình tĩnh và sẽ giải quyết cho tôi. Anh vào hỏi cấp trên sau đó mời tôi làm việc. Khi được các anh tiếp đón một cách nhiệt tình và được chia sẻ nỗi đau mất mát của tôi. 

Các anh ấy bảo vụ này các anh cũng đang theo dõi và các anh đã hướng dẫn tôi nhiệt tình sau đó cho tôi giấy hẹn bảo tôi sáng thứ 2 đến phòng tiếp dân của cơ quan Văn Phòng Quốc Hội nộp đơn. Bởi vì chiều nay Vp Quốc hội nghĩ làm. 

Thế là tôi phải ra về vừa vui và vừa buồn. 

Vui vì đã có giấy hẹn cho sáng thứ 2, buồn vì chiều nay không kịp đến cục điều tra VKSNDTC cùng luật sư Trần Đình Triển. Chuyến này tôi không chọn taxi làm phương tiện nữa mà tôi chọn xe bus làm phương tiện để tôi đo đoạn đường như thế nào để thứ 2 tiếp tục hành trình. Sự thật là tôi chỉ tốn 6.000 đồng đi xe bus và đi bộ một đoạn đường mới về đến khách sạn. Trên đường đi tôi gặp chú xe ôm hỏi đường, chú đã nhận ra tôi là Tuyền, tôi hỏi: “Sao chú biết cháu?”. Chú nói: “Vụ chồng cháu là nguyễn Công Nhựt bị Ca Bình Dương đánh chết chú đang theo dõi vụ này mà”. 

Lúc ấy nhiều chú xe ôm kế bên cất giọng: “Cháu là Tuyền à, cháu phải cố lên đòi công lý cho chồng cháu, các chú luôn bên cạnh cháu và ủng hộ tinh thần cháu.” 

Nghe các chú nói thế tôi cũng thấy vui vui làm sao, dù không hề quen biết nhưng các chú nói chuyện giống như tôi là người thân của các chú ấy. 

Đi đến ngõ tư tôi gặp một cô gái tôi đoán chắc là sinh viên tôi đã hỏi đường, Em đã nhận ra tôi và hỏi: “Chị là Tuyền vợ Anh Nhựt đúng không? Em đọc báo và biết hoàn cảnh của chị, Chị cố gắng lên chị nhé!”. 

Tôi về ghé qua một quán ăn nhỏ trên lề đường, tôi không ngờ ở đây cô bán quán ăn này cũng nhận ra tôi và cô đã chia sẻ nỗi buồn cùng tôi. 

Khi về đến khách sạn tôi đã ngồi yên lặng và suy nghĩ việc anh Nhựt chồng tôi bị Công an Bến Cát, Bình Dương đánh chết, sau hơn 7 tháng chờ đợi câu trả lời công bằng nghiêm mình của pháp luật, điều mà tôi nhận được là sự im lặng của các cơ quan chức năng tỉnh Bình Dương. 

Thì ở đây, tại thủ đô Hà Nội, nhiều tầng lớp trong xã hội điều biết sự việc này, tôi mong rằng Văn phòng Quốc Hội và các cơ quan chức năng cấp cao hơn hãy vào cuộc đem lại sự công bằng cho Anh Nhựt để cho những người dân như tôi luôn luôn có niềm tin và công lý.

. Bookmark the permalink.

18 Responses to Hành trình đi tìm Công Lý

  1. Nặc danh says:
    xin chia buồn cùng em và gia đình cũng như gia đình em Tiến ! Chúc cho sớm có công lý cho gia đình của em và gd em Tiến !

    HT
  2. TuDuBi says:
    Đau thương và căm hờn!
  3. Nặc danh says:
    Em đi tìm công lý ở nơi nao?

    Lê Diễn Đức – Mến tặng Trịnh Kim Tiến (*)

    Mắt tôi ngấn lệ viết bài thơ này khi nhận được những tấm hình của Kim Tiến trong ngày 17/11/20111, trong đó có tấm hình em một mình đi giữa đường phố. Mến tặng Kim Tiến và gia đình, và mong sẽ có một ngày em sẽ hái được những cành hoa công lý để cắm lên mộ cha và cắm đều lên mảnh đất Việt Nam này!


    Tiếng khóc em thảm thiết
    Cứa vào thịt da
    Em, người con gái mất cha!
    Uất ức, đau thương trùm lên mặt phố!

    *

    Ôi, cha em, một kiếp đời khốn khổ
    Bị đánh tử thương ngay giữa công đường
    Bởi bàn tay của những kẻ ngông cuồng
    Mang mũ áo nhân danh pháp luật!

    *

    Em mải miết đi tìm sự thật
    Cái Thiện vời xa, cái Ác trên đầu
    Nụ cười thơ ngây của cô bé ngày nào
    Bỗng tắt lịm
    Vì oan khiên, tủi nhục!

    *

    Anh đã thấy dáng em tuyệt vời trong mùa hè sôi sục
    Với chiếc áo dài màu trắng thướt tha
    Em đã gào lên “Hoàng Sa – Trường Sa!”
    Mặt Hồ Gươm cũng nghiêng theo tà áo!

    *

    Hà Nội giờ đây nhố nhăng, huyên náo
    Mùa thu đã ra đi cùng với yên lành
    Nước Hồ Gươm đã hết trong xanh
    Khi nước mắt em và bạn bè nhỏ xuống!

    *

    Hôm nay
    Anh lại thấy hình em chít vòng tang trắng
    Nỗi đau về cào xé tim em
    Em cô đơn rảo bước lặng im
    Mang khát vọng đi tìm công lý...

    Nhưng công lý nào đây, giữa bầy ma quỷ?
    Phận dân đen, đâu phải phận con người!

    *

    Anh thương em nhiều, nhiều lắm em ơi,
    Thổn thức lòng anh, ngổn ngang suy nghĩ
    Ai cho em ngày mai hái những cành hoa của tình yêu, công lý
    Cắm lên mộ cha và lên mảnh đất này
    Cho Hà Nội thu về tay ấm lại cầm tay?

    © 2011 Lê Diễn Đức – RFA Blog
  4. TUANVIET says:
    CONGAN CONGSAN VIETNAM DA GAY RA QUA NHIEU TOI AC CHO NGUOI DAN VIET NAM, XIN CHIA BUON CUNG GIA DINH EM TRINH KIM TIEN VA GIA DINH EM NGUYEN THI THANH TUYEN , XIN THANH KINH PHAN UU CUNG HAI GIA DINH , XIN HAY YEN TAM VI LICH SU SE COI HAI TRUONG HOP NAY LAM BANG CHUNG CHO TOI AC CUA CONG AN CONGSAN VIETNAM
  5. Nặc danh says:
    đọc bài này trước hết thấy chị bị lừa tiền taxi cũng phải nửa triệu đồng. Bữa sau đi lòng vòng Hà Nội nên chọn taxi Mai Linh (công ty lớn làm ăn có vẻ đàng hoàng) và mua 1 tấm bản đồ chị nhé! Bản đồ xe bus càng tốt, đi xe bus rẻ nhưng hơi cực cho mẹ già của chị, và cẩn thận bị móc túi nữa! Mong chị sớm vượt qua những đoạn đường chông gai này!
  6. Ngoc Lan says:
    Cai dat nuoc co ten Cong Hoa Xa Hoi Chu Nghia VN co bao gio thay bong giang cong ly dau ma tim. Chi co cong an,dui cui va roi dien.Oi! Viet Nam ten goi la...nguoi.
  7. Nặc danh says:
    chỉ có DÂN LÀ BIẾT thương nhau thôi em đã thấy chưa chú tác xi kia không lên làm như thế quan chức thì sẽ về vườn tiền bạc thì sẽ hết cuối cùng chỉ còn lại tình người thôi em vẫn còn một người bạn tốt vô cùng đó là in tơ nét đó, người này sẽ cùng em đi tìm công lý cho em và tất cả mọi ngườithế mà em không nói cho anh , sống ở đời mà không có đạo đức thì trả ý nghĩa gì hết những đơn từ em gửi ở các tòa báo không biết có đăng không hay là lại giống cái bác kia 155lần ôi CÔNG LÝ VÀ SỰ THẬT, SỰ THẬT VÀ CÔNG LÝ, sao không thấy hội PHỤ NỮ LÊN TIẾNG NHỈ
  8. Nha Cam QUYEN DOC TAI HANOI says:
    Linh mục, tu sĩ và giáo dân DCCT Thái Hà xuống đường biểu tình đòi Công lý
    http://www.youtube.com/watch?v=1GCW23FZujs&feature=player_embedded
  9. Cam on Thanh Tuyen, em khong co don vi luc nao cung co nhung nguoi thuong cam voi em says:
    Trước tiên cám ơn Thanh Tuyến đã chia xẻ kinh nghiệm đi tìm công lý ở cái xã hội VN ngày nay. Chế độ này đã lừa người dân của họ từ 1945 đến nay vẫn còn tiếp tục lừa. Lừa cả 1 dân tộc đi vào nội chiến anh em cấu xé tàn sát lẫn nhau. Hôm nay vãn còn tiếp tũc lừa. Đọc bài viết của Thanh Tuyền thật thương cảm cho cả 1 dân tộc. Người bị lừa và kẻ lừa đều không thóat ra được sự tăm tối của mình. Cả 1 dân tộc bị chôn vùi dưới sự u mê tham lam vô cảm. Kẻ lừa thì ngụp lặng trong sự đần độn; người bị lừa thì chết ngạt trong môi trường không lối thóat. Trong hòan cảnh vô vọng như thế này, chỉ còn có cách, người Công Giáo thì cầu nguyện, người Phật Giáo thì tụng kinh, hay ngồi thiền, để âm huởng của tiếng cầu nguyện và lời kinh sẽ tỏa ra trong không gian và thời gian sẽ từ từ đánh thức dậy ý thức của lẽ phải, công lý và lòng vị tha trong trí tuệ và con tim của mỗi người. Từ đó cả dân tộc sẻ từ từ tỉnh thức và tìm lối thóat ra khỏi sự u mê ám chướng này.
  10. Nặc danh says:
    Troi oi! o Viet nam lam gi co cong ly ma di tim? Chi mat tien bac va thoi gian thoi.
  11. Rock and Roll says:
    Người dân hãy can đảm lên tiếng cho công lý, sự thật, công bằng xã hội, tự do, dân chủ, nhân quyền, lên tiếng chống lại cái ác, tham nhũng, cái lưu manh, dã man và mị dân của quan tham cộng sản trong bộ máy nhà nước thối nát hiện nay.

    "Sự thật sẽ giải thoát anh em!"

    Nếu sự thật được lên tiếng và phô bày thì kẻ gian sẽ chùn bước và người dân sẽ biết mặt những tên lưu manh đó mà có biện pháp trừng trị thích đáng. Sức mạnh nằm trong tay đại đa số quần chúng nhân dân. Nếu mọi người dân cùng biết đứng về phía lẽ phải và binh vực cho chính nghĩa thì kẻ gian cho dù có vũ khí trong tay thì cuối cùng cũng sẽ bị tiêu diệt.

    Dân số của đảng cướp cộng sản Việt Nam còn chưa bằng dân số của những người theo Thiên Chúa Giáo, đạo của tình thương và công lý (công bằng xã hội) ở Việt Nam thì làm sao có thể đánh tay không với người dân mà không bị thua trận!

    Anh chị em hãy can đảm, kiên trì đấu tranh cho sự thật, công lý và công bằng xã hội. Xã hội loài người sẽ đứng về phía công lý, chính nghĩa và bênh vực cho những người bị độc tài và gian tà áp bức.

    Xin Ơn Trên luôn đồng hành và hộ trì anh chị em trên bước đường tranh đấu cho một xã hội Việt Nam tốt đẹp hơn khi sự thật, công lý, công bằng xã hội, tự do, dân chủ và nhân quyền của người dân được luật pháp nhà nước tôn trọng và bảo vệ. Hy vọng rằng sẽ không có tình trạng "vụ án 2 bao cao su của Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ" hay "vụ án trốn thuế của anh Điếu Cày và bị giam mút chỉ không ai biết anh hiện nay sống chết ra sao!"
  12. Nặc danh says:
    Biết VN làm gì có công lý mà đi tìm nhưng chẳng lẻ lại cúi đầu im lặng. Rất cảm phục Nguyễn thị Thanh Tuyền cùng mẹ già. Chuyến đi của tác giả dù không đem lại kết quả nhưng Thanh Tuyền đã trở thành một nhà báo, đưa thông tin bay xa ra khỏi biên giới VN.
  13. Nặc danh says:
    Nhìn Nguyễn Thị Thanh Tuyền cũng là giai-nhân. Tên sĩ-quan công-an địa-phương tỉnh Bình-Dương đã vu-cáo và giết chồng nàng để mưu-đồ cướp nàng khỏi tay chồng. Một chế-độ công-an trị chẳng nên tồn-tại lâu thêm nữa!
  14. Nặc danh says:
    Từ CHLBĐ chúng tôi xin chia sẻ nỗi đau này với hai mẹ con Thanh Tuyền!
    Chúc em và mẹ gặp được mọi điều may mắn trên con đường đi tìm công lý. Mọi người luôn dõi theo từng bước chân của em và mẹ...
    Em và mẹ cố lên nhé!!!
    (Muathuhanoi)
  15. Nặc danh says:
    Da dao cong san

    n lan
  16. Nặc danh says:
    Ngay nao quang phuc xong que huong, cong viec dau tien cua mo toi la se dep lang cua Ho chi Minh va xay mot dai tuong niem toi ac cong san ngay tren khu dat nay. Nhung ai la nan nhan cua cong san se duoc ghi ten tren tam bia nay.

    Ly Tong
  17. Nặc danh says:
    1- Hai cái taxi, hai tên lưu manh. Tôi nghe nhiều về những trò này, không chỉ ở HN, mà ở khắp nơi. Không chỉ là taxi, mà dân Việtnam ngày càng lưu manh, vô cảm, hèn yếu. Đừng tự ái, đó là sự thật. Chúng ta chì đáng xách dép cho người Nhật, ít ra là cái khoản "tự trọng".
    Người ta động đất, nhưng thế giới nhìn vào không thấy hoảng loạn, cướp giật.

    2- Trong những kẻ tán tận lương tâm, vẫn có những người còn chút nhân tính trong cơ quan công quyền ấy. Nhưng sống chung với bầy quỷ lâu ngày, cái nhân tính hiếm hoi ấy sẽ dần mai một, chỉ còn lại cái Hèn, Ác. Vì miếng cơm , manh áo, họ dấn thân làm người...vô cảm ,tiếp tay cho cái Ác.
  18. Nặc danh says:
    Tôi đã khóc khi đọc bài viết của em , nhìn hình dáng gầy gò của em và của Má em tôi chợt liên tưởng tới hình ảnh của những con vật mệnh danh là " đầy tớ nhân dân " mập mạp , hồng hào , béo tốt , đứng chống nạnh bên bờ hồ Hoàn Kiếm mỗi sáng Chủ nhật , dương đôi mắt cú vọ theo dõi ngừơi dân đi biểu tình...
    Em đi tìm công lý ư ? Công lý ở đâu trên nước CHXHCN VN mà em tìm . Cái gọi là " công lý " sẻ có nếu chồng em là công an của đảng và một người con gái như em chỉ cần huơ tay đụng phải thì chỉ 1, 2 tuần sau chồng em sẻ có " công lý " . Công lý đích thực ở nước CHXHCN VN không dành cho chồng em , cho em và cho những người dân như em mà dành cho những kẻ mang danh là "đầy tớ nhân dân " em có hiểu điều đó không ?
    Em đi tìm công lý ! em thề sẻ lấy lại những giọt nước mắt chảy xuống trên khuôn măt nhăn nheo , gầy gò của Má em , nhưng có lẻ em biết rằng loài vật không có nước mắt , lấy đâu em đòi? trong thế giới lòai vật chỉ có cá sấu là có nước mắt , nhưng khốn nạn thay đó là " nước mắt cá sấu ", anh đã từng thấy những giọt nước mắt đó khi xem tấm hình hồ chí minh lấy khăn chấm nước mắt , tương truyền là do " hối hận " sau khi ra lệnh bắn giết một cách dã man hàng trăm ngàn người dân Miền Bắc vô tội trong " cải cách ruộng dất " một thành công vang dội ," long trời lở đất " của nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa dưới sự lãnh đạo sáng suốt của bác hồ vĩ đại và dảng cộng sản VN quang vinh.
    Vói một cuộc hành trình ngần 2.000 cây số để ra đến Hà Nội , "thành phố hòa bình " " thủ đô của lương tâm nhân lọai " cái tên mà nhiều người yếu bóng vía mới nghe đến đã buồn nôn , muốn ói .Interpol còn bị cướp giựt , em vừa đến cũng đã bị lương gạt bởi những "con người mới XHCN " chỉ có những con người đầy lòng nhân đạo ,nhẹ dạ ,cả tin mới mong và nghỉ rằng em sẻ tìm được công lý cho chồng và những giọt nước mắt cho mẹ gìa . Anh thì không được nhẹ dạ và cả tin , chỉ biế chân thành chúc em và Má em được nhiều sức khỏe , em rán giử mình ,lở có "cán bộ " nào gợi ý " đi phòng ngủ với anh , anh sẻ giải quyết cho " thì cũng nên khôn khéo , không thì mẹ gìa còn cả gần 2.000 ngàn cây số để trở về quê hương , không biết có về đến không đó em ạ .
    Chúc em khỏe .

Leave a Reply

Không có nhận xét nào: