19.2.12

OAN KHUẤT TRÙNG TRÙNG



Hãy nhìn kỷ đi! Đây là chị Thương, nội nhân anh Đoàn Văn Vươn đang lầm lủi, nâng niu chiếc bàn thờ gia tiên, vớt lên từ ao đầm tù đọng.
Chúng, bọn chúng, loài lang sói, cường hào, không còn chút lương tri, nhẫn tâm phá nát căn lều, nơi trú sương che nắng nhỏ nhoi do cả nhà dựng tạm ngay trên chính đất đai của mình tự tay khai phá! Chúng, bọn “ Chỉ biết còn đảng, còn mình” giẩm đạp, tung hê cả bàn thờ tổ tiên, chẳng kể gì nhân nghĩa, đạo lý! Nỗi đau nầy đâu phải chỉ riêng nhà họ Đoàn, Vinh Quang, Tiên Lãng. Nỗi đau nầy xúc phạm cả những ai còn chút lòng lân mẫn, “thương người như thể thương thân” đạo lý dân tộc.
Bọn súc vật, mặt người, dạ thú hãy đợi đấy! Ống cống Lybia đang chờ đợi chúng bây!
Đã hơn một tháng trôi qua, Đào Văn Toại vẫn đang nằm điều trị.
Anh Toại tốt nghiệp Trường Cao đẳng Công nghiệp, mới đi nghĩa vụ quân sự về được một năm, nghĩa là bản thân là cựu bộ đội. Ngày 2/11/2011, nhà cha mẹ anh là tiệm mua bán vật liệu xây cất thuộc quận 2, Thành Hồ bị cường quyền cưởng chế theo dự án mở rộng xa lộ Hà Nội. Anh ra quỳ lạy bọn ưng khuyển van cầu,” Xin hoãn cho vài ngày để em đi kêu bạn cựu bộ đội tới giúp tháo gở nhà cửa, dời đồ đạt!” Lời kêu xin não nuột chúng bỏ ngoài tai, xô đẩy ông bà già tránh ra để chúng xông vô dở nhà. Quá ức lòng, anh thanh niên Toại đành đổ chai xăng, tự thiêu, phản đối cường quyền!
Thảm thương cho anh Toại! VN xã nghĩa đâu phải là Tunisia! Bọn chúng nó là cọng sản làm vua tập thể chớ không phải là anh độc tài Ả rập Ben Ali.
Trên đây là 2 trường hợp tiêu biểu về nạn cào nhà, cướp đất, cướp đầm, tuyệt đường sinh sống. Từ Bắc Giang kéo dài tới Miền Tây Nam bộ, hàng ngàn, hàng vạn nỗi oan khiên như vậy, nào ai biết, ai hay?! Riêng khu vực Thủ Thiêm, Saigon có đến 26,000 ngôi nhà đang bị án tử chờ đao phủ cướp ngày trảm quyết. Hiện tại đã có mấy ngàn gia đinh mất nhà, mất nghiệp như Vươn-Toại!!!
Bây giờ là những oan ức vì người thân bị phỉ quyền “Chỉ biết còn đảng, còn mình” bức tử
Trịnh Thị Kim Tiến (con ông Trịnh Xuân Tùng)(bên phải), Nguyễn Thị Thanh Tuyền (vợ Nguyễn Công Nhựt) (giữa), và mẹ nạn nhân Nguyễn Công Nhựt đứng trước trụ sở Tòa án Hà Nội đòi công lý cho người thân
Cô gái nhỏ Kim Tiến, thuở cha còn sanh tiền, chỉ biết lo ăn học, sống hồn nhiên. Bỗng đâu đất bằng nổi sóng, cha bị cường hào bức tử! Giờ đây, mang di ảnh cha đi tìm cầu công lý. Nét mặt đau thương nhưng đôi mắt nhìn đăm đăm, cương nghị, tỏ ý quyết không lùi bước.
Chị Thanh Tuyền thời cũng vậy. Chỉ vì học đòi câu luân lý truyền thống,” Gái thời tiết hạnh là câu trau mình” mà chồng chết oan, chết ức! Nông nỗi nầy biết tỏ cùng ai?!
Chỉ thương cho mẹ già của anh Công Nhựt! Từ đây tuổi già hiu hắt chỉ biết cậy dựa nàng dâu hiếu thảo.
Ba người phụ nữ trẻ, già dắt díu nhau tìm cầu công lý. Công lý nào đây khi đảng quyền là luật?! Chừng nào còn đảng quyền, oan khiên không bao giờ giải được!
Trên đây là chuyện oan ức của người thân. Dưới đây là nỗi uất hận tự bản thân.
Bùi Thị Minh Hằng là ai?
Người phụ nữ đang uất ức, giang tay kêu gào các đồng bạn biểu tình chống giặc Tàu xâm lăng mấy tháng liền suốt mùa hè năm trước! “Ánh trăng sáng” ngày nay ai nhẫn tâm đem giam nhốt nơi ngục tối?! Là lũ cường quyền lang sói, bạo chúa thời đại. Chúng hành xử vô pháp, vô thiên. Trong lịch sử nước nhà cả và thế giới, không có nơi đâu bắt phạt tội người yêu nước biểu tình chống xâm lăng! Hai mươi bốn tháng “giáo dục cải tạo” không cần xét xử, không cần phán quyết là độc đoán, độc quyền, là luật thảo khấu, luật rừng của đảng quyền man rợ.
Oan trái chập chùng nay biết tính lẽ nào? Thì đây:
Tháp đôi 33 tầng Hà Nội đang phát cháy
Đây là điềm báo hiệu ngày ơn đền, oán trả. 
Dẩu người làm hay trời phạt, ý nghĩa vẫn như nhau!
Và đây nữa, đòn trừng phạt kẻ ác ôn:
Đây là căn nhà lầu của trùm công an Thái Nguyên bị nổ tan tầng trệt.
Dẫu là do xã hội đen làm vì lý do tranh ăn hay là đòn trừng trị của anh hùng, hão hán đều cũng đáp ứng câu: “ Bạo lực kêu gọi bạo lực. Máu kêu gọi máu.”
Xã hội Việt Nam ngày nay oan trái chập chùng, tang thương như thế! Nếu không biết cùng nhau toan liệu, ngày một ngày hai càng đổ nát, vô phương xoay trở! Hãy cùng nhau vùng lên tự cứu!
Nguyễn Nhơn
19-2-2012

2 RESPONSES TO OAN KHUẤT TRÙNG TRÙNG

  1. Tôi thật tình là không biết làm chánh trị nên ít dể tâm nhiều về vấn đề vận động quốc tế. Tôi chỉ biết làm điều gì mình có thể làm được để góp phần vào công cuộc tranh đấu sớm giải trừ chế độ đọc tài toàn trị cs vậy thôi.
    Cả đời, tôi không ưa làm chánh trị phe đảng, tranh giành quyền lực. Cho nên tôi thăng tiến rất chậm trong nghề nghiệp, nhưng tôi vẫn hãnh diện giữ dược tư cách làm người: cái gì phải thì nói phải. Cái gì không phải thi
    nói không phải. Không xu nịnh, luồn lọt.
    Ngày nay, tôi viết bài chỉ nhằm cổ động tranh đấu giải trừ cs để mở đường xây dựng lại thể chế mới. Mọi việc hậu cs phải do toàn dân quyết định thông qua bầu cử hoặc trưng cầu dân ý. Không một d0oàn thể, đảng phái nào áp đạt được.
    Vì vậy, tôi viết không có ý phô trương kiến thức, văn tài, chỉ lấy đó làm phương tiện góp phần tranh đấu cho tự do, dân sinh, dân chủ theo bổn phận con dân nước Việt, không đảng phái, không tham vọng quyền lực.
    Đáng lẽ chú cháu mình không nên tâm sự vụng một cách công khai trên diễn đàn như vầy, nhưng nghĩ lại cũng hay vì nhân dịp nầy, xác định tư cách trước bạn đọc thời cũng hay.
    Thân,
    Chú Nhơn
     
    1
     
    0
     
    Rate This
  2. Chú Nhơn ơi! Việt Nam đâu phải bây giờ mới tang thương, tùi nhục. Mà từ thời Hồ tặc mang vác thứ chủ nghĩa diệt chủng về VN. Truyền thống đạo lý đều bị đảo lộn. Đồng bào miền bắc là những người hứng chịu đầu tiên. Sau đó là đến cả nước chìm trong u tối. Chẳng phải vì không đội chung trời ,.đạp chung đất với cộng sản mà vu oan giá họa cho chúng. Nhưng tội ác từ HCM đến tận bây giờ chắc đồng bào miền bắc nói riêng và cả nước nói chung đã “thấm đau, thấm nhục” lắm rồi. Chú ạh.
    Có điều không ít người cả đời hoặc mấy đời theo cộng sản chưa dám nói thật, nói hết những điều mắt thấy tai nghe về tội ác cộng sản mà thôi.
    Bao giờ Chính thể VNCH được thừa nhận như một chính phủ lưu vong. Cộng đồng Việt tỵ nạn cộng sản quy về một mối, dẹp bỏ cái tôi “bất đồng” Khi ấy mới có thể nhắc lại Hiệp định Paris 1973 mà cộng sản hà nội đã bội ước.
    Nhiều nước đã cộng nhận cờ vàng của chính thể VNCH, thậm chí có nơi còn cấm treo cờ máu VC, như một số trường học ở Mỹ. Vậy thì tại sao Đệ nhị VNCH chưa đồng tâm để vận động – thành lập một chính phủ lưu vong hầu đủ tư cách pháp nhân QUốc tế mà đòi lại Hoàng trường sa?
    Tính từ vĩ tuyến 17 trở vào thì Hoàng trường sa không phải của cộng sản bắc Việt, Công hàm bán nước của Phạm văn Đồng là không giá trị , chúng đã bán thứ không thuộc về chúng. Mà dù Hoàng trường sa khi ấy có thuộc về miền bắc cộng sản chăng nữa thì vẫn là hành động phi pháp, nếu không nói là phản quốc.
    Ít giòng góp ý, có gì không phải xin Chú lượng thứ cho kẻ hậu sinh này.
    Trọng kính Chú Nhơn.
    nguoithathoc1959

Không có nhận xét nào: