Thật ra căn nhà 2 tầng của hai anh em ông Đoàn Văn Vươn và Đoàn Văn Quý ở khu Cống Rộc, xã Vinh Quang (huyện Tiên Lãng, Hải Phòng), không bị cháy, nhưng đã bị phá tan nát thành bình địa hôm 6-1-2012, một ngày sau khi hai ông này cùng thân nhân bị bắt bỏ tù vì họ đã dám cho nổ mấy bình Gaz và dùng súng bắn đạn hoa cải để kháng cự lại với „hơn 100 (!) công an xã, huyện, công an, quân đội, bộ đội biên phòng“ được huy động đến để cưỡng chế khu đầm ở Tiên Lãng, mà ông Vươn đã bỏ hàng tỉ đồng vay mượn để lấn biển và nuôi trồng thuỷ sản từ mười mấy năm qua.
Vụ Tiên Lãng đã gây ra một phong trào đoàn kết vô cùng sâu rộng với gia đình nạn nhân Đoàn Văn Vươn trong nhân dân từ Bắc chí Nam và ra khắp hải ngoại, nhưng nó cũng dấy lên một làn sóng Tsunami phẫn nộ chưa từng có đối với các quan chức CSVN trong nước. Nó đã làm cho người quan sát khách quan đi hết từ ngạc nhiên này qua ngạc nhiên khác – ròng rã 2 tháng qua.
Lúc ban đầu, nhiều người dân chưa biết sự việc phải trái ra sao, nhưng ngay việc các quan chức cấp huyện huy động không những công an mà cả quân đội và bộ đội biên phòng vào việc giải toả, cưỡng chế đất đai, đó là một sai phạm nghiêm trọng về luật pháp và hiến pháp, một điều không thể tưởng tượng được trong một nước pháp trị: Nhiệm vụ trước tiên của quân đội một nước là bảo vệ an ninh và toàn vẹn lãnh thổ quốc gia, chống giặc ngoại xâm, thứ hai là giúp dân, cứu trợ dân trong những thiên tai, động đất, lụt lội,.. chứ không thể nào quân đội lại bị lạm dụng để đi cưỡng chế dân. Việc huy động sai trái này lại do một chính quyền địa phương thấp lè tè (cấp huyện) quyết định, mà bộ chỉ huy quân sự thành phố Hải phòng không biết (hay biết mà vẫn chấp thuận), thì đó chắc chắn là một sai phạm mang tính hệ thống. Nó cho thấy cung cách hành xử vô phép, vô tắc của các quan chức CSVN. Những bộ mặt nham nhở của sự cao ngạo và phong kiến này –cũng cà-vạt, vét-tông như ai, nhưng áo vét-tông có nút nào là cài hết nút nấy- những bản mặt này mang tên là Lê Văn Hiền, Nguyễn Văn Khanh, Ngô Ngọc Khánh (tuần tự với các chức vụ Chủ tịch, Phó chủ tịch và Chánh văn phòng UBND huyện Tiên Lãng), hay Lê Thanh Liêm (Chủ tịch UBND xã Vinh Quang, em ruột của Lê Văn Hiền),…
Ngạc nhiên thứ hai của người theo dõi vụ Tiên Lãng là về hệ thống tư pháp của nhà nước CSVN. Trước khi xảy ra vụ cưỡng chế hôm 5-1 năm nay, ông Đoàn Văn Vươn đã nhiều lần khởi kiện, chống lại quyết định của chính quyền huyện Tiên Lãng đòi thu hồi tài sản do mồ hôi nước mắt của đại gia đình ông tạo ra, thực chất là cướp trắng, đẩy gia đình ông vào vòng nợ nần, đói rách. Hồi tháng 1/2010, Toà án Nhân dân huyện Tiên Lãng đã bác yêu cầu khởi kiện của ông. Đoàn Văn Vươn lại kháng án lên Toà phúc thẩm Hải Phòng, nhưng tháng 4/2010 Thẩm phán Ngô Văn Anh của Toà án Hải Phòng đã đứng ra giảng hoà, nói với ông Vươn rằng nếu ông ngừng kiện (phúc thẩm) thì nhà cầm quyền huyện cho tiếp tục thuê đầm. Nguyên văn: „Nếu nguyên đơn rút đơn kháng cáo, Uỷ ban Nhân dân huyện Tiên Lãng sẽ tạo điều kiện cho người dân được tiếp tục thuê đất để nuôi trồng thuỷ sản“. Thấy tiếp tục được giữ lại tài sản, ông Vươn rút đơn kiện, và như thế là bản án sơ thẩm (bác đơn kiện cái lệnh thu hồi đất) trở nên có hiệu lực. Sau đó nhà cầm quyền Tiên Lãng đã ngang nhiên nuốt lời hứa và dựa vào bản án sơ thẩm này để ra lệnh cưỡng chế.
Hôm 15-2 vừa qua, bỗng nhiên Toà án Nhân dân Tối cao Hải Phòng mở phiên toà “tái thẩm” các bản án hành chánh sơ thẩm của toà án huyện Tiên Lãng và phúc thẩm của toà án Hải Phòng, và đã đơn phương (!) tuyên huỷ 2 bản án nói trên, từng dẫn tới sự cưỡng chế khu đầm của gia đình ông Vươn. Nói là đơn phương, vì không có con ma nào cáo kiện gì cả: Nguyên đơn Đoàn Văn Vươn hiện còn nằm trong tù với tội danh giết người (mà không có xác chết nào cả!). Ngay đến việc mời luật sư bào chữa cho chính mình, ông Vươn cũng đang gặp rắc rối, chứ nói gì đến việc kháng cáo lên „Toà án Nhân dân Tối cao Hải Phòng“.
Vậy việc Toà án này mở phiên toà “tái thẩm” và tuyên huỷ 2 bản án cấp dưới trước đó chỉ có các lí do xem ra thì rất thuyết phục sau đây: Đó là 1343 bài báo lề phải lề trái về vụ cưỡng chế tại Cống Rộc, 5 triệu lượt người vào tìm xem từ „Tiên Lãng“ trên Google và nhất là bản kết luận của TT Nguyễn Tấn Dũng hôm 10-2, năm ngày trước đó. Các số liệu này do chính Nguyễn Văn Thành (Thành uỷ Hải Phòng) đưa ra, cho thấy nỗi bức xúc tột độ của nhân dân cả nước trước nạn tham quan ô lại CS, cường hào ác bá đỏ ngày nay.
Nói đến hệ thống pháp luật dưới chế độ CHXHCNVN trong vụ Tiên Lãng, người ta cũng không thể hiểu được lực lượng hùng hậu của „các anh chiến sĩ công an“ đi núp ở xó nào, trong lúc ngôi nhà 2 tầng (nằm ngoài diện tích cưỡng chế) của gia đình ông Vươn bị phá sập bằng xe máy xúc khổng lồ, mà vết bánh xích của nó vẫn còn hằn lên trên con đường đê 2 tuần sau đó? Những cán bộ công an với khẩu hiệu „còn đảng còn mình“, đã từng sẵn sàng đạp chân vào mặt người biểu tình chống TQ tại Hà Nội, từng hùng dũng cướp nón lá và bẻ quặp tay bà Bùi Thị Minh Hằng vào Trung tâm Phục hồi Nhân phẩm Thanh Hà, từng điệu nghệ quăng lưới đánh cá vào xe gắn máy Thanh Hoá, và từng ngang nhiên đánh gãy cổ ông Trịnh Xuân Tùng chỉ vì gây gổ về việc đội mũ bảo hiểm,… những người mang danh hiệu „đầy tớ của nhân dân“ đó đi đâu rồi, trong những ngày đầm của ông Vươn bị „kẻ lạ“ vét sạch hàng chục tấn thuỷ sản trong đầm giá trị lên hàng tỉ đồng sau vụ cưỡng chế? Họ cũng đã đi đâu rồi, trong hôm cái lều tạm trú của 2 bà vợ ông Vươn và ông Quý bị „kẻ xấu“ phá sập vừa qua, đập bể bàn thờ gia đình, vứt bỏ cả xuống hồ?
Kẻ lạ, rồi kẻ xấu, và những bàn tay lông lá từng gọi điện thoại kêu xe máy xúc từ xã Tiên Hưng qua xã Vinh Quang phá nhà ông Vươn là ai, cho tới nay, 2 tháng trời sau hành động phá hoại tài sản công dân -thô bạo và có chủ mưu- thì „công an nhân dân“ cũng không biết, vì „các ban ngành đang ra sức rà soát sự việc“ và „khẩn trương (sic!) điều tra“.
Điều ngạc nhiên thứ ba của chúng ta là về thực trạng bệ rạc nghiêm trọng trong nội bộ ĐCSVN, qua vụ Tiên Lãng đã bị phơi bày trơ trẽn trước mắt toàn dân trong và ngoài nước. Chỉ sau khi tiếng súng ở Cống Rộc nổ ra mấy ngày, rất nhiều cán bộ lão thành trong đảng đã lên tiếng ngay, dùng những lí lẽ vững chắc, có tình có lí, để phản biện lại các lời tuyên bố của các quan chức cấp huyện và cấp tỉnh về vụ việc. Đó là các ông Lê Đức Tiết (Luật sư, Phó Chủ tịch Hội đồng tư vấn về Dân chủ – Pháp luật Uỷ ban Trung ương MTTQ (1)), Lê Đức Anh (Cựu Chủ tịch nước(2)), Đặng Hùng Võ (Cựu Thứ trưởng Bộ Tài nguyên – Môi trường (3)), Nguyễn Quốc Thước (Trung tướng, Cựu Tư lệnh Quân khu IV (4)). Trước những phản biện ôn tồn đó, nhóm quan chức địa phương không nghe thì chớ, lại còn phùng mang trợn mắt, thi nhau họp báo, dè bỉu các cán bộ nghỉ hưu không biết gì về tình hình thực tế địa phương, trong khi đó thì chính mình lại tuyên bố chồng chéo, tiền hậu bất nhất, đôi khi nói hố quá và bị dư luận phản ứng mạnh, thì lại đổ tội cho báo chí dẫn lời sai. Trường hợp điển hình cho cách bao biện hồ đồ này là của các nhân vật Đỗ Trung Thoại (Phó chủ tịch UBND TP Hải Phòng (5)) và Đỗ Hữu Ca (Giám đốc Công an Hải Phòng (6)) hay Ngô Ngọc Khánh, Lê văn Hiền. Tuy nhiên sự suy thoái trong nội bộ Đảng mà chúng ta đề cập phần trên không nằm ở những tranh cãi giữa cán bộ tại chức và cán bộ nghỉ hưu về phương thức trị dân, mà –nghiêm trọng hơn- nó đang có những biểu hiện sứ quân, kiêu binh, trên nói dưới không nghe, không xem luật pháp quốc gia ra cái gì cả.
Hôm 10-2 qua, sau hơn một tháng tránh né, Nguyễn Tấn Dũng đã phải chủ trì họp về cưỡng chế tại Tiên Lãng. Sau đó với tư cách Thủ tướng, ông Dũng kết luận: „Hai quyết định thu hồi đất với ông Vươn năm 2008 và 2009 của huyện Tiên Lãng là trái pháp luật. Việc tổ chức cưỡng chế thu hồi đất của UBND huyện Tiên Lãng cũng có nhiều thiếu sót, sai phạm. Việc lãnh đạo chính quyền địa phương đã chỉ đạo phá nhà của ông Vươn phải được khởi tố. TP Hải Phòng phải rút lại quyết định thu hồi đất và cưỡng chế thu hồi đất với ông Vươn. Những cán bộ chỉ đạo phá dỡ nhà sẽ bị đình chỉ công tác, trong khi cấp lãnh đạo thành phố Hải Phòng thì phải kiểm điểm rút kinh nghiệm sâu sắc qua vụ việc này“.
Vậy mà khi văn bản của ông Dũng chưa ráo mực, nhóm lãnh đạo đảng bộ Hải Phòng đã tìm mọi cách để rút ruột bản kết luận của người đứng đầu chính phủ: Lúc ban đầu chỉ tạm thời đình chỉ công tác vài cán bộ cấp xã và huyện trong 15 ngày để họ tự kiểm; giao cho chính Đỗ Trung Thoại là tổ trưởng tổ công tác xử lí vụ Tiên Lãng, Đại tá công an Đỗ Hữu Ca thì được cử đi điều tra việc phá nhà gia đình ông Vươn. Thế là Hải Phòng đã giao cho đúng mấy con chó sói làm nhiệm vụ đi chăn cừu.
Còn Nguyễn Văn Thành (Bí thư Thành uỷ Hải Phòng) có thành khẩn „kiểm điểm về vụ việc“ hay không, thì người ta cứ nghe lại các phát biểu của Thành (được thu băng lén) trong buổi họp với 500 cán bộ trung và cao cấp đã nghỉ hưu trong Câu lạc bộ Bạch Đằng hôm 17-2-2012 thì rõ: “… Còn tác động về chính trị, khi xảy ra một cái, là ý kiến các đồng chí như đồng chí Lê Đức Anh, đồng chí Đặng Hùng Võ, và một số người lập tức hùa vào thằng Vươn luôn, lập tức các bài báo liên tục xuất hiện, phải thế nọ phải thế kia, “phải, phải…” liên tục, “phải” cho đến ngày hôm qua là 1343 bài báo và 5 triệu lượt người vào mạng Gool.tiên lãng. Cho nên thiệt hại ở đây là thiệt hại cả về vật chất. Cả nước chỉ có lao vào chuyện Tiên Lãng, không để ý phát triển kinh tế xã hội, cứ làm như đất nước Việt Nam này, thành phố này… Không cẩn thận, chúng ta sẽ vào một cái vòng xoáy do cái âm mưu từ ở đâu đó…”
Nếu đã dám sử dụng những lời lẽ nặng nề đối với các ông Lê Đức Anh và ông Đặng Hùng Võ, cho rằng hai người này “hùa vào” mà bênh vực ông Vươn, thì chắc chắn Nguyễn Văn Thành và phe nhóm Hải Phòng sợ quái gì Nguyễn Tấn Dũng mà không đánh giá ông này một cách tương tự. Báo chí Hải Phòng, cũng như trang tin điện tử huyện Tiên Lãng vẫn hết lòng ca ngợi sự đúng đắn và sáng suốt của đảng bộ trong vụ cưỡng chế ở Cống Rộc. Và hôm 10-2, lúc mà báo đài cả nước loan tin rộng rãi về cuộc họp quan trọng và kết luận của Nguyễn Tấn Dũng về vụ cưỡng chế tại Tiên Lãng, thì Đài Phát thanh Truyền hình Hải Phòng hoàn toàn không có tin về vụ Đoàn Văn Vươn.Tin nổi bật trong ngày 10-2 của đài là: huyện Tiên Lãng nâng cao hiệu quả trồng nấm mỡ!
Cho nên, nhà văn Nguyễn Quang Lập trên Blog Quê Choa của mình mới đặt tên cho đảng bộ TP Hải Phòng là „Đảng Hải Phòng“, vì nó sinh hoạt tự tung tự tác, tự trị tự tồn không khác gì một sứ quân bướng bỉnh, như hàng loạt sứ quân khác đang có mặt tại VN ngày nay là „Đảng Quảng Ninh“, „Đảng Cà Mau“, „Đảng Bình Dương“, „Đảng Bình Phước“… bên cạnh cái vỏ dềnh dàng mang tên là Đảng CSVN.
Sau vụ nổ súng hồi đầu năm tại Tiên Lãng, không có gì còn giống như trước kia nữa:
Người dân VN đã hết sợ bóng sợ gió. Ai nhìn thấy các hình ảnh và nghe các lời phát biểu của người dân Tiên Lãng (và nhiều nơi khác), thì sẽ chiêm nghiệm thấm thía được điều này. Khi bị dồn đến chân tường, họ sẽ không một phút giây ngần ngại, đứng lên để tự vệ và bảo vệ quyền lợi chính đáng của mình. Và quan trọng nhất là họ biết: họ sẽ có được sự đồng tình và ủng hộ của toàn dân trong và ngoài nước.
Báo chí trong nước đã có vẽ không chịu –không muốn hay không thèm- để ý đến lề phải hay lề trái nữa, mà hình như đang bắt đầu hướng theo sự thật và lẽ phải mà thôi. Các Blog tự do trong nước mọc lên như nấm (nấm mỡ của huyện Tiên Lãng).
Trí thức trong nước đã nhập cuộc đông đảo, cho dù các cuộc tranh luận về „phản biện khẳng khái“ hay „phản biện trung thành“ chưa chấm dứt.
Còn Đảng CSVN? – Nó đang tự có vấn đề khá lớn với chính nó. Nó đang tự diễn biến.
Nguyễn Bặc
26-2-2012
Ghi chú:
(1) „Khi không có có sở pháp luật để thu hồi đất mà còn huy động lực lượng để cưỡng chế dân thì đây là hành vi không bình thường. Toà sơ thẩm huyện càng không có căn cứ pháp luật để công nhận việc làm của chính quyền huyện là đúng pháp luật!“
(2) „Tôi đang theo dõi sát vụ việc này nên có thể khẳng định chính quyền sai từ xã đến huyện. Điểm sai đầu tiên là để sự việc kéo dài quá nhiều năm mà không xử lý đến nơi đến chốn và thấu tình đạt lý. Người làm được, làm tốt đáng lẽ phải động viên, tạo điều kiện nhưng lại cố thu hồi của người ta, đó là cái sai thứ hai. Việc thu hồi còn trái pháp luật là cái sai thứ ba. Cái sai thứ tư là chính quyền cố tình vi phạm luật pháp, dồn người dân vào chân tường, làm họ uất ức đến mức phải chống lại.“
(3) “Chủ tịch UBND huyện Tiên Lãng đã tự ban hành vào ngày 6/10/1993 một văn bản quy định về thời hạn và hạn mức diện tích sử dụng đất trên địa bàn huyện. Trong hệ thống pháp luật đất đai của VN từ năm 1987 đến nay chưa bao giờ cho phép UBND cấp huyện làm việc này, nên quy định trên là vô hiệu. Lãnh đạo huyện Tiên Lãng đã căn cứ vào một văn bản trái pháp luật của mình để chứng minh các quyết định tiếp theo là đúng pháp luật… Nhiều cán bộ quản lý ở nhiều địa phương hay nói câu buông sõng: “Nhà nước thì thu hồi đất nào cũng được”. Đó là cái nhầm lẫn rất cơ bản. Nhà nước cũng phải thu hồi đất theo quy định của pháp luật. Chiểu theo pháp luật hiện hành về thời hạn sử dụng đất, chắc chắn là họ sai. Chiểu theo quy định về giải quyết thế nào khi đất nuôi trồng thuỷ sản hết thời hạn, chắc chắn họ cũng sai.“
(4) “Chức năng của quân đội được Đảng, Nhà nước giao là để đáp trả bất cứ một kẻ thù nào để bảo vệ Tổ quốc và nhân dân, đâu có phải đưa bộ đội ra để làm hại đến lợi ích của nhân dân… Việc Tiên Lãng đưa hàng chục bộ đội và công an, nói là để cưỡng chế nhưng với vẻn vẹn chỉ có mấy người dân thì đây rõ ràng là một vụ trấn áp không thể chấp nhận được”.
(5) “Việc phá nhà ông Vươn là do nhân dân bất bình và bức xúc quá nên làm vậy. Nhiều người dân không đồng tình với việc làm của ông Vươn và một số tờ báo viết sai”.
(6) “Cho nên, khi khám nghiệm hiện trường xong, giao lại cho địa phương thì chính những người dân xung quanh vào đạp, phá đổ”… “Ngôi nhà chỉ là cái chòi trông cá, lại nằm trong khu vực bị cưỡng chế, nên việc phá hay không phá, không thành vấn đề.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét