Huỳnh Thục Vy - Tôi sinh trưởng sau năm 1975 và gia đình tôi không có liên quan gì nhiều đến cả hai phía trong cuộc chiến tranh Việt Nam vì thế mối tương quan tình cảm của tôi với những sự kiện lịch sử và hoàn cảnh chính trị xã hội trong cuộc chiến hầu như rất ít nếu không muốn nói là không có. Những gì ít ỏi mà tôi được hiểu biết về nó chỉ đơn thuần là kiến thức. Đứng trong vị thế đó, tôi tạm thời có thể yên tâm rằng lập trường của tôi, và những gì tôi nói ra sau đây sẽ được hiểu một cách thiện chí và không bị gán ghép hay chụp mũ. Tôi không sợ bị chụp mũ, nhưng thiết nghĩ điều đó cùng với những nguỵ biện không có lợi cho sự tiến bộ.
Gần đây, tôi tình cờ đọc được một nhận xét của tướng William Childs Westmoreland- Tư lệnh Bộ chỉ huy cố vấn quân sự Mỹ tại miền Nam Việt Nam- về tướng Võ Nguyên Giáp của quân đội Bắc Việt như sau: "Of course, he was a formidable adversary.... By his own admission, by early 1969, I think, he had lost, what, a half million soldiers? He reported this. Now such a disregard for human life may make a formidable adversary, but it does not make a military genius...". Xin được tạm dịch là: "Dĩ nhiên, ông ta là một đối thủ (kẻ thù) ghê gớm....Với sự thừa nhận của chính ông ta, đến đầu năm 1969, tôi nghĩ, ông ta đã mất nửa triệu lính? Ông ta đã báo cáo điều này. Hiện tại, một sự coi thường mạng người như thế có lẽ sẽ tạo nên một đối thủ (kẻ thù) ghê gớm, nhưng nó không tạo nên một thiên tài quân sự...."
Dù chúng ta là ai, đứng bên nào của cuộc chiến, chúng ta cũng phải đồng ý với Westmoreland rằng, một chiến thắng quân sự dựa trên chiến thuật đẫm máu, coi thường sinh mạng binh sĩ chỉ có thể tạo nên một kẻ thù nguy hiểm chứ không tạo nên một thiên tài quân sự như nhiều người vẫn rêu rao. Câu nói này của viên tướng Hoa Kỳ làm tôi suy nghĩ rất nhiều về sự "nguy hiểm" của những người Cộng sản Việt Nam. Họ nguy hiểm bởi họ là những người luôn hành động theo phương châm "mục đích biện minh cho phương tiện", nghĩa là bất chấp mọi thứ, miễn đạt được mục đích. Đối với tôi, nó không chỉ là lời nhận xét về tướng Giáp mà là một câu nói nêu bật lên bản chất của những người Cộng sản Bắc Việt, và cả chế độ mà họ dựng nên. Và những việc họ đã làm suốt từ những ngày đầu có mặt tại Việt Nam đến nay, từ việc "trí phú địa hào, đào tận gốc trốc tận rễ" đến gần đây nhất là vụ cướp đất của nông dân đã chứng minh tất cả.
Một kẻ đối địch ghê gớm có thể được hiểu theo hai cách. Thứ nhất, đó là một kẻ thù đáng gờm, là đối thủ khó đánh bại vì có mãnh lực vũ trang, có chiến lược, chiến thuật hành động khôn ngoan... Nhưng khi nhìn xoáy vào chữ "formidable" mà Westmoreland đã dùng, tôi chú ý nhiều đến nghĩa "arousing fear"(gợi nên sự sợ hãi) . Với nghĩa này, nó gần giống với "terrorise" (làm cho sợ hãi). Mà làm cho người khác sợ hãi có nghĩa là "khủng bố". Chúng ta có thể hiểu theo hai cách về một "đối thủ ghê gớm" như tôi đã tạm phân tích ở trên. Nhưng biết đâu, cách hiểu thứ hai mới là điều mà ông tướng Mỹ kia ngụ ý? Xin hãy cho tôi tiếp tục trình bày mà tạm quên đi những mối thành kiến nào đó có thể đang dâng lên trong lòng quý vị.
Khi căn cứ vào những dữ kiện lịch sử- những điều không thể chối bỏ, những điều đã được trải nghiệm bằng chính xương máu của những người đã kinh qua cuộc chiến ấy- chúng ta sẽ có cái nhìn tường minh hơn. Riêng phần mình, với kiến thức ít ỏi về chiến tranh Việt Nam, tôi đã có thể tìm thấy những hình ảnh có khả năng "làm cho sợ hãi" của quân đội Bắc Việt qua nhiều biến cố như Tết Mậu Thân, và các "trận đánh" của đội Biệt động Sài Gòn như: "trận đánh" tàu nhà hàng Mỹ Cảnh, "trận đánh" cư xá Brinks...; và chưa kể đến những câu chuyện ghê gớm mà tôi từng được nghe những người già kể lại về vô số những "trận đánh" như thế vào trường học, khu dân cư, cầu cống....Đến nỗi, khi nghe nói quân đội Cộng sản Bắc Việt sắp vào đến ngã ba Cai Lang, thành phố Đà Nẵng, những người dân sống ở Đà Nẵng khi đó đã run cầm cập vì nghe tin đồn rằng người Cộng sản mà vào họ sẽ rút hết móng tay móng chân người dân. Đó có thể là điều sợ hãi thái quá, nhưng nó cho chúng ta thấy khả năng gieo rắc sợ hãi đến trình độ đỉnh cao của những người tự xưng là "quân giải phóng".
Những ai đọc lịch sử, những ai có đủ lương tâm và tầm tri thức trung bình, đều thấy rằng, những cái mà quân đội Bắc Việt và những người "nằm vùng" gọi là "trận đánh" gây nhiều tiếng vang đều không nhằm vào những mục tiêu trên tiền tuyến, để giành chiến thắng quân sự trực tiếp mà đánh vào những nơi ăn chốn ở cốt để gây sợ hãi. Gây sợ hãi cho người dân nhằm làm xáo trộn xã hội, gây sợ hãi đánh vào tâm lý Quốc hội và dư luận Mỹ.... Ngày nay, ai đi qua đường Hai Bà Trưng, đều nhìn thấy "Bia chiến công trận đánh cư xá Brinks". Cái mà người ta gọi là trận đánh thực ra là một cuộc đánh bom một nơi ở của cố vấn quân sự Mỹ ở miền Nam Việt Nam do hai thành viên Biệt Động Sài Gòn thực hiện. Điều mà họ gọi là "trận đánh" sao tôi thấy nó hao hao giống cách làm của những kẻ khủng bố Hồi giáo cực đoan, chỉ khác một chỗ là họ không tự sát. Đối với thế giới ngày nay, những kẻ đánh bom như thế thật sự là những kẻ "nguy hiểm", "ghê gớm".
Ngoài cái cách thể hiện "formidable" như trên, quân đội Bắc Việt còn khiến người ta sợ hãi hơn gấp bội vì sự coi thường tính mạng binh sĩ của họ. Thông thường, con người sợ hãi những kẻ thù tấn công mình một cách tàn ác, nhưng người ta sẽ kinh hoàng đến rợn người khi biết về những hành động coi tính mạng của người phe mình như cỏ rác, cốt chỉ nhằm đạt được mục đích của kẻ chỉ huy. Người Cộng sản đã lấy chính nghĩa chống giặc ngoại xâm để lừa dối, tuyên truyền, kích động hàng triệu Thanh niên miền Bắc lao vào cuộc chiến như con thiêu thân. Chúng ta được nghe nói rất nhiều về những tấm gương đầy nhiệt huyết và sự hy sinh anh dũng của những người trẻ tuổi mới chập chững vào đời. Đối với những cái chết đó, tôi không có bất cứ tình cảm tích cực nào ngoài sự thương tiếc. Cả một thế hệ người đã bị lừa gạt vì không nhận chân được bản chất của chế độ, của cái chủ thuyết mà nó rêu rao. Âu tất cả cũng chỉ là những sản phẩm lịch sử của một thời đại!
Để rồi sau cái ngày "thống nhất" ấy là những chuyến vượt biên vượt biển của hàng trăm ngàn người, và đã có cả hàng ngàn người phải bỏ xác ngoài biển khơi; là những năm tháng bao cấp, đói khổ đến cùng cực; đến nay đỡ đói khổ một chút, nhưng dân Việt ta vẫn chưa thoát khỏi thân phận làm thuê, ở đợ cho thiên hạ; đặc biệt vẫn còn cam chịu làm thần dân phục tùng các ông vua Cộng sản. Thế nhưng bất chấp cái thực tế đau buồn ấy, nhiều ngụy biện về thống nhất, về "công lao chống Mỹ cứu nước của Đảng" vẫn tồn tại ngay cả trong lớp người "có học" ở Việt Nam.
Thiết nghĩ một sự hy sinh chỉ nên có và đáng được ngợi ca khi đánh đổi với nó là một giá trị to lớn hơn. Bằng lập trường đề cao cá nhân, tôi cho rằng, mọi ý niệm: thống nhất, giải phóng dân tộc, kẻ thù...phải được đặt trong mối tương quan của chúng với những giá trị an sinh hạnh phúc thực sự của người dân. Suy cho cùng, mọi thứ bao gồm: thống nhất, toàn vẹn lãnh thổ, chính trị...chỉ là những phương tiện để đạt đến những giá trị nhân bản, để bảo vệ và phục vụ con người. Mọi định chế, mọi nỗ lực chính trị và xã hội đều nhằm vào cái đích đến quan trọng nhất của nó là CON NGƯỜI. Nếu mục đích cuối cùng ấy không đạt được thì mọi phương tiện kia chỉ là mưu đồ của kẻ lãnh đạo. Thật điên rồ thay cho những kẻ luôn hô hào "mục đích biện minh cho phương tiện". Chúng ta biết rằng, việc đánh giá tính chính đáng của phương tiện tuỳ thuộc vào mối tương quan về bản chất của nó đối với mục tiêu. Nói rõ hơn, chúng ta không thể dùng một phương tiện phi nhân để giành lấy một mục tiêu nhân bản.
Kết quả là, "sự nghiệp giải phóng miền Nam và thống nhất đất nước" đã không khiến Việt Nam trở nên hùng mạnh hơn, dân tộc ta trở nên kiêu hãnh hơn; mà đơn giản chỉ là biến một miền Nam trước "giải phóng" hơn hẳn Hàn Quốc, sau gần bốn mươi năm thống nhất, cùng với cả nước lẹt đẹt chạy theo sau cả Thái Lan. Nếu ta lấy cứu cánh là sự phồn thịnh của quốc gia, là an sinh hạnh phúc, là tự do nhân phẩm của mỗi một người dân làm chuẩn thì liệu sự thống nhất ấy có nghĩa lý gì?
Đó là khi vấn đề được đặt dưới lăng kính lý luận. Còn thực tế thì mọi sự đã quá rõ ràng. Cái mà người ta gọi là "kháng chiến chống Mỹ cứu nước" ấy thực chất chỉ là để giúp Trung Quốc "đánh Mỹ đến người Việt Nam cuối cùng". Hay như Lê Duẩn từng nói : "ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc, cho các nước XHCN, cho cả nhân loại". Nói cho rõ ra, đó là cuộc chiến giúp cho chủ nghĩa Cộng sản bành trướng xuống Đông Nam Á theo tinh thần Quốc tế Cộng sản bất chấp tinh thần dân tộc, là giúp cho Trung Cộng dễ dàng Hán hoá một Việt Nam suy yếu sau cuộc chiến tương tàn khốc liệt.
Đã ba mươi bảy năm trôi qua kể từ ngày "giải phóng", giải phóng miền Nam khỏi mối quan hệ đồng minh với Mỹ để trở thành chư hầu hèn mọn của Trung Cộng. Sự thống nhất, sự giải phóng đó mới đau đớn làm sao! Gần bốn thập niên đã qua đi, dấu vết chiến tranh trên mảnh đất quê hương Việt Nam đã dần phai nhạt, nhưng những tổn thương của lòng người vẫn còn hằn sâu, thậm chí ngày càng sâu hơn. Thống nhất hai vùng địa lý nhưng vẫn vắng bóng một sự Hoà hợp trong tình tự dân tộc. Vết thương cũ do cuộc tiến chiếm miền Nam chưa kịp lành thì chúng ta lại có thêm những chia cắt mới : chia cắt giữa một bên là một nhóm người cam phận làm tay sai cho ngoại bang, với một bên là những con người yêu nước không khoan nhượng; chia cắt giữa một phía là nhóm người lãnh đạo Quốc gia cùng những kẻ ăn theo cố gắng bám giữ ngôi vị độc tài để tiếp tục nô lệ hoá người dân, với một phía là những người đấu tranh và chấp nhận hy sinh cho tự do và phẩm giá con người. Tôi vẫn nghĩ rằng, một con người trở nên dũng mãnh nhờ có ý chí. Một dân tộc trở nên hùng mạnh, cũng như vậy, phần nhiều dựa vào tinh thần và khí chất. Nhưng tinh thần và khí chất ấy chẳng thể có được nếu dân tộc ấy chia rẽ. Chính sức mạnh của tinh thần đoàn kết, sự Hoà hợp dân tộc có thể góp phần giúp chúng ta tạo lập một mãnh lực mới cho dân tộc.
Chỉ e Việt Nam vẫn sẽ tiếp tục bỏ lỡ những chuyến tàu thời đại nếu trong lòng dân tộc còn có những chia cắt chí mạng như thế. Nhưng thiết tưởng, sự Hoà hợp có khả năng xoá bỏ mọi ngăn cách, hàn gắn mọi vết thương, mang mọi người Việt về trong cùng một chí nguyện chỉ có thể đạt được trên tinh thần Hoà giải thiện chí, trên quyền lợi dân tộc và trên những nguyên tắc hướng thiện chứ không phải là sự thoả hiệp với cái xấu ác. Chỉ e những người Cộng sản Việt Nam quá u mê và tham lam để khởi động một chương trình Hoà hợp, Hoà giải và thay đổi chính trị đầy tham vọng như thế. Chỉ e những người Cộng sản chẳng thể làm nổi những gì mà nhà cầm quyền độc tài Miến Điện đã làm. Chỉ e.... Bởi đến hôm nay, họ vẫn một lòng một dạ coi mối quan hệ với Trung cộng là "chủ trương nhất quán", là "ưu tiên hàng đầu" như lời Tổng tham mưu trưởng quân đội nhân dân Việt Nam đã tuyên bố mới đây tại Bắc Kinh.
Mỗi năm tháng Tư về, bao nhiêu lễ lạt, đình đám vẫn diễn ra bất chấp mối hoài niệm về quá khứ vẫn nặng trĩu trong lòng nhiều người Việt, bất chấp mối ưu tư về tương lai đất nước vẫn canh cánh trong lòng những người có tâm huyết với đất nước. Những con người có lương tâm và tự trọng không bao giờ vui sướng được trong nỗi thống khổ to lớn ấy của dân tộc. Thử hỏi xương máu của hàng triệu con người đã ngã xuống trong cuộc chiến chỉ để tạo nên một Việt Nam thống nhất trong chia rẽ, thống nhất trong sự Hán hoá, thống nhất trong sự mất tự do và quyền làm người hay sao? Ba mươi tháng Tư- xin cầu nguyện cho tự do và nhân phẩm, cho sự Hoà hợp dân tộc và nền công lý.
Sài Gòn, ngày 20 tháng 4 năm 2012


Tội nghiệp cho hàng trăm thế hệ những người lính đã ngã xuống trong các cuộc “chiến tranh thần thánh” ấy để rồi cuối cùng đất nước lại lọt vào tay một nhúm “đồng hương” chuyên nghề vơ vét.
Đất nước đã bị cưỡng đoạt.
Giờ đây, đối với nhân dân Việt Nam, nếu đất nước có còn được chút ý nghĩa, chính là vì nó đang ôm giữ trong lòng nó xương cốt của những người thân đã chết vì một lý tưởng hoang đường và một ước mơ không bao giờ có thật
(Trích ĐÀO HIẾU)
Thiên tài quân sự của Giáp chỉ cần tóm gọn trong 2 chử "Thí Quân" và nhà thờ CLV có thơ minh họa:
Mậu Thân, 2000 người xuống đồng bằng
Chỉ một đêm, còn sống có 30
Ai chịu trách nhiệm về cái chết của 2000 người đó?
Tôi, tôi người viết những câu thơ cổ võ
Ca tụng người không tiếc mạng mình
trong mọi cuộc xung phong ...
Và xiềng lính vào chân súng Đại Liên / Gầm Xe Tăng và ông Bùi Tín vẩn còn im lặng che dấu :
Bài này tổng hợp một vài bản tin của phóng viên và binh sĩ Hoa Kỳ thuật lại một vấn đề rất độc đáo ;thường thấy và chỉ thấy có trong chiến tranh Việt Nam trước 1975- Một vấn đề mà bọn Cộng Sản Việt Nam quyết liệt phủ nhận- cho rằng đó chỉ là sản phẩm tuyên truyền vu khống của Tâm lý Chiến VNCH: Cán binh Cộng Sản bị xích chân vô súng máy .
-Bài viết :2/503d VIETNAM Newletter
http://www.ibiblio.org/173abn/2bat/Issue5.pdf
Trích đoạn trong trang 5:
“The Vietnamese kept coming even when it was obvious they were losing – they didn’t have radios and couldn’t call off the assault. Afterward, one dead VC soldier was found chained to his machine-gun. The courage of my soldiers is what I recall most about that fight. I don’t think I’ll ever be in such fine company again.”
Tom Faley
Nhất tướng công thành vạn cốt khô.
Quan niệm của Ngạn về ngày đen tối 30 Tháng 4 làm đau buồn và gây phẩn nộ khắp cộng đồng người Việt tị nạn, vì Ngạn không còn là một cá nhân nào đó, Ngạn giờ đây là một "public figure" tiếng tâm ngang với Nguyễn Cao Kỳ...Duyên!
Thật là buồn, khi đọc bài của Thục Vy, thấy Ngạn đứng chưa cao bằng Thục Vy.
Rất khâm phục khả năng và ý chí của Thục Vy.
Bạn hãy xem lại đi. Không được nghĩ và viết như vậy.
"không được nghĩ và viết như thế "chỉ có công an ,"chính quyền" mới run sợ sự thật được phơi bày ra.Không dám nhìn thấy sự thật xấu xa và gian ác,đi từ sai lầm này đến sai lầm khác thì làm sao đưa đất nước đi lên được.Đảng cs đã lừa gạt bao nhiêu thế hệ rồi,tất cả nhầm chỉ phục vụ cho một thiểu số đảng viên và bè nhóm đặt quyền đặt lợi.Tổ Quốc và Nhân Dân chỉ là công cụ để đảng cs xữ dụng mà thôi.
Bao giờ chính quyền còn lo sợ những sự thật được phơi bày,thì tư duy của nhà nước hôm nay vẫn còn bảo thủ,ươn hèn và nhiều khiếp nhược.
Mọi người yêu quý bạn.
thì làm sao không dám viết những sự thật như thế ?rõ HÈN.
Các ông khủng bố dân quen rồi hí.
Con người khác loài động vật ở cái đầu biết phải trái,biết xấu ác mà thăng tiến.
Không có tụi CS "phỏng dái" Miền Nam thì giờ Miền Nam đã như Hàn Quốc,Nhật Bản số 1 Châu Á chứ đâu lẹt đẹt sau lưng văn minh nhân loại như BTTien,Cu Ba,VN.
Cháu đúng là chẳng những tuổi trẻ tài cao, mà còn đức trọng .
Chúc mừng Cháu sắp kết bạn trăm năm
Nhưng vào SaiGon, nhớ luôn cẩn thận, luôn đề phòng
Kẻo bị nó chụp hai bao cao su đã qua sử dụng lên đầu thì thân gái dặm trường khốn đốn hơn CHHV nhiều đó cháu .
dù cháu chưa được sống trong cuộc chiến, qua tài liệu sách sử còn lưu lại,cháu xác định BÈ LŨ HẠI DÂN BÁN NƯỚC LÀ KHŨNG BỐ KHÔNG SAI.
trong một trận đánh,nếu cháu chứng kiến CẢNH những người linh TỬ TRÂN VNCH,
do điều kiện bảo tồn lực lương ổn định tinh thần,đơn vị phải rút nhanh,chưa kịp đem theo những người lính hy sinh,sau khi dơn vị tiến công đánh chiếm lai vùng địch tạm chiếm,cháu có biết không những người lính VNCH HY SINH đã bị lũ khũng bố đập nát đầu bằng chày vồ giả gạo./.
Tháng Tư!
Người thắng!
Ta thua!
Thương thần dân Việt
Mất mùa nước non...
Qua bài viết của e, tôi nhận thấy em quá hời hợt, phiến diện. Em có chắc rằng miền Nam thực sự sẽ trở nên giàu có và hùng mạnh nếu không có tiền của Mỹ và không thống nhất đất nước? Em biết rằng nỗi nhục của dân tộc Triều Tiên là đến giờ họ vẫn là một quốc gia có hai chế độ thù ghét nhau không?
Không nhìn thấy Bắc Hàn (Bắc Triều tiên), Lào, Cu ba sao còn ngớ ngẩn hỏi nữa. Đó là bằng chứng hùng hồn để chứng minh thự tế.
Ban can` phai? tim` hieu? them nhieu` nua~ ban. ah
Nhà nước đi xin viện trợ khắp thế giới không nhục à.
Bán sức lao động thanh niên ,thanh nữ khắp thế giới không nhục à.
Con gái nông thôn làm vợ khắp nơi chịu không biết bao nhiêu khổ nhục ,không nhục à.
Những khu đèn đỏ khắp châu á có rất nhiều cô gái VN,không nhục à.
Những người được nhà nước VN cấp giấy cho xuất ngoại đang tham gia trồng cần sa,ma túy từ Âu Châu sang Canada ,Mỹ Châu,Úc Châu...không nhục à.
Và còn vô số những nỗi nhục khác như buôn sừng tê giác ở Châu phi của cán bộ nhà nước VN ,không nhục à.
Thống nhất để đưa một nữa đất nước xuống bần cùng như thế à ?
Thống nhất để cào bằng miền Nam trù phú cho bằng nghèo đói như miền Bắc để đưa cả nước xuống hố cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng với đầy đủ Ý nghĩa .
Cảm ơn Thục Vy dã viết một bải viết quá hay và quá đúng. Hy vọng rắng những ngừoi con mê muội trong lý tửong CS sẽ đọc dựoc bài viết này và hồi tâm.
Mến chúc Thụy Vy luon can dảm và phải cẩn thận
cầu chúc Thụy Vy một ngày cứoi thiệt vui vẻ, một cuộc sống hạnh phúc và 1 lưong tâm lúc nào cũng trong sáng như pha lê.
Cảm ơn Thục Vy
Với cái chủ trương cơ bản: “Không có kẻ thù truyền kiếp, cũng như những người bạn vĩnh viễn, quyền lợi của TQ PHẢI LÀ SỐ 1…”, chúng sẽ sẵn sàng SA THẢI các bác vào bất kỳ lúc nào, nếu quyền lợi của Tây Phương đối với chúng, “thơm ngon và béo ngậy” hơn, so với các quyền lợi, mà chúng có thể kiếm được từ các bác đấy nhé…!!
Cô xin ngả nón chào cháu , đất nước đang cần những người trẻ như Thục Vy
Ủng hộ ý kiến của các bạn nhưng chúng ta làm việc nên cẩn thận và phải có kế hoạch chương trình hành động cụ thể để mong đem lại kết quả cao hơn, tôi xin mạo muội đưa ra chương trình hành động như sau:
Về mục đích:
-Thể hiện ý chí của toàn thể những người đòi Dân Quyền Dân Chủ vì tiền đồ Tổ Quốc, trước vận mệnh sống còn của Dân Tộc.
Về nội dung: (tạm thời)
- Lấy ngày 30-4 kỷ niệm 37 năm ngày Quốc nạn.
- Ủng hộ Nông dân Văn Giang đấu tranh đòi quyền sống.
Chúng ta có thể chia ra làm ba giai đoạn:
GIAI ĐOẠN I: (chuẩn bị từ nay)
1- Việc làm thường xuyên lâu dài: Mỗi người nên giới thiệu cho tất cả anh,em bà con, thân tộc, họ hàng, xóm giềng, đồng nghiệp và những người quen biết của mình về trang Web Dân Làm Báo và các trang cổ động Dân chủ khác, nên nhớ là: BẤT CỨ KHI NÀO, Ở ĐÂU.
2- Từ nay đến trong tuần hành động: Tiết xúc trục tiếp hoặc qua tin nhắn đến gia đình người thân ủng hộ phong trào ÁO TRẮNG XUỐNG ĐƯỜNG.
GIAI ĐOẠN II: (Hành dộng tuần lễ từ thứ hai 30-4-2012 đến chủ nhật 6-5-2012)
Mỗi người chúng ta khi ra đường phải mặc áo trắng, nếu không áo trắng thì quần trắng, hoặc đội nón trắng, hay khăn choàng trắng, cũng có thể cột mãnh vải trắng nơi tay lái xe…chúng ta không cần tụ tập, hay biểu tình mà chỉ sinh hoạt bình thường như đi làm, đi chợ, đi chơi ..v.v...khi gặp nhau (người lạ) vẩy tay chào tỏ tình thân ái, động viên nhau, (người quen) bằng cảm nhận của mình chúng ta có thể tiếp xúc trao đổi, kết hợp thành nhóm bạn (nhưng phải thật cẩn thận, không nóng vội) đây là giai đoạn thực tập biểu dương lực lượng là chính.
GIAI ĐOẠN III: (Thành lập tổ chức)
- Mỗi thành viên nên thường xuyên tham dự trên các diển đàn dân chủ như Dân Làm Báo, chỉ nên dùng một Nickname để thể hiện rỏ lập trường chính kiến năng lực của mình từ đó các thành viên khác đề cử vào Ban Lãnh Đạo tương lai.
- Áp dụng ý kiến của Người Nam-Định:” Mỗi người nên có một Facebook. Rồi từ Facebook ta biết ngay ai là Bạn ngay.Từ đó ta liên lạc với nhau.Hiệu quả lắm bạn ạ.Bạn làm Facebook đi.! ….Từ Facebook,tôi có hơn hai trăm người Bạn cùng chí hướng …..”(trích) nếu ai có điều kiện .
- Xin nhờ những bạn am hiểu tin học hướng dẩn giúp phương pháp bảo mật thông tin cá nhân, cũng như các bạn bên ngoài giúp trong nước tạo tài khoản cá nhân để chống lại nghị định 97/2008/NĐ-CP).
Thời gian cấp bách tạm thời chúng ta thực hiện các bước như trên phần sau sẽ bàn tiếp…, nhờ các bạn đóng góp thêm …
Lời kêu gọi tham gia phòng trào
ÁO TRẮNG XUỐNG ĐƯỜNG
Chúng tôi nhóm bạn đọc Dân Làm Báo !
Ý thức trước tiền đồ Tổ Quốc, trước vận mệnh sống còn của Dân Tộc.
Chúng tôi kêu gọi toàn thể nhân dân Việt Nam hãy tham gia phong trào ÁO TRẮNG XUỐNG ĐƯỜNG do chúng tôi phát động nhằm kỷ niệm 37 năm ngày Quốc nạn bằng hành động đơn giản cụ thể như sau:
Tuần lễ từ thứ hai 30-4-2012 đến chủ nhật 6-5-2012 Mỗi người chúng ta khi ra đường phải mặc áo trắng, nếu không áo trắng thì quần trắng, hoặc đội nón trắng, hay khăn choàng trắng, cũng có thể cột mãnh vải trắng nơi tay lái xe…chúng ta không cần tụ tập, hay biểu tình mà chỉ sinh hoạt bình thường như đi làm, đi chợ, đi chơi ..v.v...khi gặp nhau người dù lạ hay quen vẩy tay chào nhau tỏ tình thân ái, như để động viên khuyến khích nhau vượt qua khó khăn trong cuộc sống hiện tại.
Hành động đơn giản của chúng ta hôm nay là thể hiện tình yêu nước, yêu cuộc sống, yêu con người Việt Nam và cũng thể hiện tinh thần bất khuất vốn có từ ngàn đời của Dân Tộc Việt Nam ta.
Mong tất cả mọi người cùng hưởng ứng ..!
Nhóm bạn đọc Dân Làm Báo
Đừng hỏi tại sao giỏi mà vẫn nghèo, trong khi khối thằng dốt vẫn giàu.
Nhưng tôi phải công nhận Thục-Vy viết khách quan,chính xác.....Không thêm không bớt.
Thục Vi thật giỏi và can đảm. Xứng đáng là một Nữ Anh Thư, một hòn ngọc quí của dân tộc VN.
Dẫu thế, tôi chia sẻ nhiều điều trong bài viết của Thục Vy .
hơn người là ở chỗ đó. Với tốc độ thí quân này thì theo tưỡng Mỹ thì thêm vài chục năm chiến tranh nữa là thí hết, lúc đó Mỹ sẽ thắng. có lẽ Mỹ sinh đẻ chậm hơn VN nên đành chịu thua đối thủ chơi cú liều!