LẠI CHUYỆN BẤT NHÂN HỒ CHÍ MINH
Tôi không muốn nói “sự bất nhân CỦA Hồ Chí Minh”, mà muốn nói “sự bất nhân Hồ Chí Minh”. Nói cách khác là “sự bất nhân mang tên Hồ Chí Minh”.Hết chuyện xử bắn bà Nguyễn Thị Năm ‘ân nhân cách mạng’ ở Thái Nguyên, chuyện sát hại cụ Đặng Văn Hướng, một bộ trưởng trong chính phủ của ông Hồ, đến chuyện hãm hại các nhân sĩ trong vụ Nhân Văn Giai Phẩm,… những câu chuyện về sự phản phúc của CSVN dưới triều đại Hồ Chí Minh cứ lần lượt được phơi ra ánh sáng.
Nay đến chuyện hạ sát ông Phạm Quỳnh, học giả danh tiếng và là đại thần triều Nguyễn.
Vô số chuyện về sự bất nhân của con người này cùng thuộc hạ của ông ta thì đã được nhiều người nói đến. Nhưng ở đây tôi muốn nói đến những tư liệu do chính những người ngưỡng mộ ông Hồ cung cấp.
Lần này là bài viết mang tính nghiên cứu Về ngày “Ủy ban Khởi nghĩa Thuận Hóa mời Phạm Quỳnh ra làm việc” để rồi “đi không bao giờ trở lại”của đại tá – tiến sĩ sử học Nguyễn Văn Khoan, được đăng trên Bauxite ViệtNam (boxitvn.wordpress.com).
Tôi sẽ không trích lại những câu chữ từ bài nói trên, vì quý độc giả có thể dễ dàng tìm đọc nó. Chỉ xin tóm tắt những ý chính của bài viết này. Nó nói lên ba điều. Điều thứ nhất có thể thấy ngay từ tiêu đề bài viết: Việt Minh lừa Phạm Quỳnh, nói là mời đi làm việc rồi ‘khử’ luôn. Điều thứ hai: Phạm Quỳnh là một nhà văn hóa lớn chứ không phải là một viên quan phong kiến bán nước như sách vở của CSVN từng rêu rao nhiều năm. Và điều thứ ba là ông Hồ không tán thành việc ‘khử’ ông Phạm Quỳnh.
Vậy đây là một bài viết để vạch trần tội ác và sự đểu cáng của CSVN, nhưng đồng thời vẫn bênh vực thủ lĩnh của nó. Chẳng biết vô tình hay cố ý, trong phần chú thích ông đại tá tiến sĩ đã để lộ ra một điều: ông Trần Huy Liệu, nhân vật thân cận bậc nhất của ông Hồ trong những thập niên 1940 – 1950, sau 15 năm kể từ ngày hạ sát Phạm Quỳnh, trong hồi ký của mình đã viết: “Ta đã xử lý thích đáng ngay nhiều tên tay sai của Pháp như Ngô Đình Khôi, Phạm Quỳnh.” Chẳng lẽ ông Hồ thì tôn trọng những nhân sĩ như Phạm Quỳnh mà vẫn để cho thuộc hạ của mình ‘giết nhầm’ rồi sau đó vẫn nói về những con người đó như nói về những tên tội đồ, những kẻ đáng khinh bỉ như thế sao?
Khi ca ngợi hoặc thanh minh cho ông Hồ, các ‘học giả’ VN vẫn thường vin vào những lời nói của ông ta để chứng minh ông là người yêu nước, nhân ái, nhìn xa trông rộng,… Nào “Bác đã nói thế này”, nào “Bác đã nói thế nọ”… Toàn những lời mới thoạt nghe thấy sao mà tử tế quá! Và đúng là nếu tin vào những lời nói đó thì ông ta quả là người như thế thật. Nhưng hãy nhìn vào những việc mà thuộc hạ của ông ta đã làm, và hãy chú ý đến việc ông ta không bao giờ nghiêm trị những kẻ giết người man rợ dưới trướng ông ta. Trong những trường hợp như vậy, ông ta chỉ nói ‘vuốt đuôi’ những câu để tỏ ra vô can, để khỏi bị người đời nhận ra chân tướng và nguyền rủa. Đó thực sự là một thái độ xảo trá và đê tiện.
Còn nếu quả thật ông ta không muốn làm những điều thất nhân ác đức mà ta thấy cấp dưới của ông ta đã làm thì ông ta là lãnh tụ kiểu gì vậy? Nếu đúng là ông ta không bao giờ ngăn nổi cấp dưới làm điều ác thì liệu ông ta có xứng đáng với lòng tin của cả một dân tộc hay không? Và nếu vậy thì phải gọi ông ta là gì đây, nếu không gọi là KẺ VÔ DỤNG?
TRẦN NAM CHẤN
Be the first to like this post.
Trong thời gian của những tuần cuối tháng tư, trên các blog lề trái tràn ngập những bài viết về những kỷ niệm buồn của ngày 30/04/1975 đã đi vào lịch sử hiện đại Việt Nam trong hơn hai thập kỷ cuối của thế kỷ trước. Những bài viết về tình cảm buồn, hận và cả nổi nhục vì bại trận phải bỏ nước ra đi của những người đã từng cầm súng và cả những người chưa biết chiến tranh là gì. Có cả những ý kiến, trong đó có ý kiến của cố Tổng thống của nền đệ nhị Cộng Hòa miền Nam Việt Nam Nguyễn Văn Thiệu cho rằng: Chính vì người Mỹ đã phản bội lại VNCH, cho nên cộng sản miền Bắc mới chiến thắng? Những ý kiến trên có thỏa đáng không? Và tại sao Mỹ lại đi đến quyết định như thế?
Lo sợ trước hiệu ứng Domino của họa CS sẽ lan xuống khắp bán đảo Đông Dương và các nước Đông Nam Á, Mỹ đã thế chân Pháp nhẩy vào miền Nam rất sớm. Tổng viện trợ của Mỹ cho VNCH từ 1954-1975 là trên 26 tỷ USD, chưa bao gồm khí tài và chi phí do quân đội Mỹ trực tiếp sử dụng trong giai đoạn tham chiến trực tiếp 1964-1973 và những chi phí gián tiếp. Theo nhà kinh tế học Steven ước tính tổng chi phí của quân đội Mỹ cho cuộc chiến Việt Nam lên tới 925 tỷ USD, chưa kể chính sách, chế độ cho quân nhân mất tích trong cuộc chiến, gấp 3,8 lần chi phí trong thế chiến thứ II và là cuộc chiến tốn kém nhất của Mỹ cho tới thời diểm hiện tại*.
Đánh đổi lại chính phủ Mỹ được gì?
-Một chính quyền đệ I Cộng Hòa với một ông Tổng Thống nhu nhược chịu ảnh hưởng của gia đình, hết chịu ảnh hưởng của ông anh Linh mục Ngô Đình Thục tới ý kiến của ông em Ngô Đình Nhu và vợ để đi hết từ sai lầm này đến sai lầm khác. Với sự tiến cử của Linh mục Ngô Đình Thục các tình báo cộng sản như Vũ Ngọc Nhạ, Phạm Ngọc Thảo đã có dịp chui sâu, leo cao và đã kịp xây dựng mạng lưới tình báo từ phủ Đầu Rồng xuống tận các ngóc ngách các chi khu, tiểu khu, trong giới công chức, nhà báo, nhà giáo, học sinh, sinh viên, nhà thờ, chùa chiền… Không tập hợp được các lực lượng chính trị, tôn giáo vào liên minh chống cộng mà chỉ mù quáng chạy theo tham vọng vun vén quyền lực cho gia đình, gián tiếp gây ra sự đối đầu giữa Công giáo và Phật giáo. Tạo cơ hội cho những tên cs nằm vùng như Thích Trí Quang, Thích Trí Thủ trong phật giáo Ấn Quang dùng 31 vị sư sãi, tạo nên phong trào tự thiêu (1963-1971) để tạo áp lực lên chính quyền miền Nam.
-Một chính quyền đệ nhị Cộng Hòa với liên minh một mình một chợ Thiệu-Kỳ mà Tổng thống cũng như Phó Tổng thống chỉ thích tham nhũng và buôn lậu hơn là chống cộng. Những đoàn công-voa có còi hụ chở đồ lậu từ Kampuchia qua ngã Long An trong đường dây buôn lậu của Trần Thiện Khiêm, Đặng Văn Quang, Trần Văn Trung, Lý Tòng Bá, Nguyễn Đình Tiên, Bùi Đình Đạm… của vợ Thiệu.
Hay những chuyến bay bí mật chở nha phiến từ khu Tam giác vàng của Nguyễn Cao Kỳ và các tướng lãnh không quân.
-Trong khi đó ngoài xã hội miền Nam Việt Nam lúc đó với những phong trào đấu tranh Phật giáo dưới sự xách động của Thích Trí Quang, Thích Trí Thủ, ni sư Huỳnh Liên… Bên công giáo thì có Phan Khắc Từ, Huỳnh Công Minh… Trí thức có các Dân biểu đối lập: Hồ Ngọc Thuận, Kiều Mộng Thu, Bác sỹ Đinh Xuân Dũng, Nguyễn Văn Bình… và các chủ bút, chủ nhiệm các tờ báo như Nguyễn Kiên Giang, Tô Văn, Phi Vân (của đoàn ký giả Nam Việt), Văn Mại(cựu tổng thư ký báo Buổi Sáng), Lý Bình Hiệp Trần Kim Mẫn(hội ái hữu ký giả VN) Thái Thương Hoàng, Thái Dương, Tô Ngọc Hiệp, Văn Mại, Đoàn Hùng, Ái Lan, Ninh Anh, Nam Đình(chủ báo Thần Chung), Trần Tấn Quốc(tiếng dội miền Nam), Tô Nguyệt Đình… trong phong trào ký giả đi…ăn mày.
Sinh viên, học sinh thì có phong trào: “ Hát cho đồng bào tôi nghe” do đoàn văn nghệ Sinh viên-Học sinh Sài gòn thuộc tổng hội Sinh viên sài gòn với Tôn Thất Lập (trưởng đoàn, chủ tịch hội SV sáng tác) Trương Quốc Khánh, Trần Long Ẩn, Nguyễn Văn Sanh, La Hữu Vang… và phong trào này còn phát triển lên thành phong trào đốt xe Mỹ. Ngoài ra còn có phong trào nhạc phản chiến của nhạc sỹ Trịnh Công Sơn với những tập nhạc “Ca khúc da vàng”, “Kinh Việt Nam”, “Ta phải thấy mặt trời”…
-Những tình báo cs như Phạm Xuân Ẩn, Lê Hữu Thúy, Nguyến Quốc Triệu, Nguyễn Hữu Hạnh, Nguyễn Đăng Trừng… nhởn nhơ trước mũi cảnh sát, tình báo quân đội.
-Dân lao động, dưới quang gánh là lựu đạn, vũ khí, truyền đơn… những em bé đánh giầy, bán báo là tai mắt của việt cộng nằm vùng. Cả miền Nam không chống Mỹ thì cũng lơ mơ, ù ù, cạc cạc về cộng sản.
Tổng thống Trần Văn Hương, chính quyền Dương Văn Minh thì mơ màng về hòa hợp hòa giải dân tộc.
-Phong trào phản đối cuộc chiến tại Việt Nam không chỉ nổi lên khắp các nước mà ngay trong lòng nước Mỹ cũng có trên 200 tổ chức phản chiến. Đỉnh điểm là sự tự thiêu của Norman Morrison 02/11/1965 với đứa con gái nhỏ Emilly trên tay(em bé sau được cứu sống). Những Bob Dylan, John Lennon và vợ Yoko Ono… Và cũng không thể không nhắc đến Jane “Hà Nội” Fonda với phát biểu nổi tiếng trước 2000 sinh viên Đại học Michigan 21/11/1970 : “ Nếu thực sự hiểu cộng sản là gì, bạn sẽ hy vọng, bạn sẽ quỳ gối cầu nguyện rằng một ngày nào đó chúng ta sẽ trở thành cộng sản” (Không hiểu trong số 2000 sinh viên có mặt trong buổi nói chuyện của Jane Fonda hôm ấy và cả bản thân Jane có được mấy người đã trở thành người cộng sản đúng nghĩa chưa???).
Không hiểu chính phủ Mỹ có nghe lời khuyên của tướng độc nhãn Moshe Dayan( Bộ trưởng bộ quốc phòng Do Thái): “ Muốn thắng cộng sản, phải để cộng sản thắng trước” không? (chỉ nghe đồn, không biết có đúng không?). Nhưng trong tình hình Mỹ sa lầy vào một cuộc chiến mà ở thế không thể thắng được, quyết định bỏ miền Nam Việt Nam là một quyết định sáng suốt.
Ngày hôm nay, nhìn những đoàn người sắp hàng dài rồng rắn chờ phỏng vấn diện di dân trước Lãnh sự quán Mỹ, những hàng cô gái trước Lãnh sự quán Hàn Quốc chờ phỏng vấn, nhìn những mẹ những dì trong đoàn biểu tình khiếu kiện, trong đó có cả những mẹ Việt Nam anh hùng, những gia đình thương binh, liệt sỹ. Đọc bài viết “Đồng hành quân sự với Mỹ là mệnh lệnh thời đại” của Tiến sỹ Cù Huy Hà Vũ, các bài viết của các blogger, các nhà đấu tranh cho Tự Do Dân Chủ Nhân Quyền tôi thấy so với trước đây trong thời chiến tranh Việt Nam nhận thức của dân chúng về cộng sản quả là đã có một bước tiến bộ dài. Việc rút lui của Mỹ trong cuộc chiến trước đây phần nào đã phát huy tính chiến lược của nó.
Cộng sản đã thắng trong cuộc chiến nhưng để mọi người mù quáng tin tưởng như trước đây và sự tồn tại của chính thể này còn kéo dài được bao lâu nữa, thì vấn đề cần phải coi lại.
Sài Gòn 04/05/2011
Oanh Yến Thị Phạm
*Wikepedia
4.5.2011 Lu Hà