9.1.12

Chân dung của một xã hội



Trong một quốc gia tự do dân chủ, một môi trường xã hội công bằng, văn minh, luật pháp và nhân quyền được tôn trọng, người dân chỉ cần sống và làm việc theo đúng pháp luật là hầu như không có gì phải lo lắng.

Nếu không có tiền học nghề, học đại học, có thể mượn nợ nhà nước. Mua xe mua nhà cưới xin… đều có thể mượn nợ hoặc mua trả góp. Nếu đau yếu, tàn tật, già cả, thất nghiệp, có thể trông vào những chính sách an sinh xã hội của chính phủ.
Mọi người không phải làm việc cật lực để dành tiền lo việc học cho con, lo tuổi già hoặc tai ương xảy đến cho mình. Không phải hối lộ ai, không phải vất vả chạy bằng mua “ghế”, không phải nói dối, không lo bị kết tội phản động, bị tù đày vì những chính kiến của mình… Từ đó, con người có thể sống một cách trung thực, bình thản, lương thiện và tử tế.
Ðiều đó lý giải tại sao ở nhiều quốc gia, ví dụ như các nước Bắc Âu, phần lớn người dân lương thiện, tử tế, là vì mọi quyền tự do dân chủ đều được bảo đảm, mọi chế độ an sinh phúc lợi xã hội đều có, họ không cần phải “ác”, phải chụp giựt, vơ vét về phần mình… mới có thể tồn tại.
Tại sao người Mỹ có thể sống thẳng thắn với những suy nghĩ của mình ngay từ lúc còn ngồi trên ghế nhà trường, hoặc có tinh thần công dân rất cao, bất cứ chuyện gì họ cũng gọi cảnh sát, thấy người khác làm sai, cho dù là sếp của họ hay ông Tổng Thống, họ cũng lên tiếng. Ðó là vì họ không phải sợ hãi điều gì kể cả chính quyền, họ có niềm tin rằng người dân được tự do ngôn luận, tự do bày tỏ chính kiến một cách ôn hòa.
Khi động đất và sóng thần cùng lúc đổ ập xuống đất nước Nhật Bản vào tháng 3.2011, một lần nữa, người Nhật đã chứng tỏ cho thế giới thấy sự điềm tĩnh, quả cảm, đức hy sinh, tinh thần cao thượng, ý thức vì cộng đồng… của họ.
Những câu hỏi vì sao người Nhật có thể ứng xử tuyệt vời khi thảm họa xảy ra cũng đã được nêu ra và lý giải theo nhiều cách: Vì dân Nhật đã quen và được chuẩn bị tốt cho những tình huống tai họa, vì văn hóa, nền tảng giáo dục luân lý, tính cách của họ và nhất là, vì dân Nhật tin vào chính phủ của họ đang sát cánh cùng nhân dân trong thảm họa, đang và sẽ làm những gì tốt nhất có thể, cho nhân dân, đất nước… Ai cũng cố gắng sống tốt bởi vì mọi người chung quanh đều như thế.
Ngược lại, khi phải sống trong một môi trường xã hội mà cái ác cái xấu sự không tử tế trở thành chuyện bình thường, phát triển tràn lan như cỏ dại, còn cái thiện cái đẹp sự tử tế trở thành bất bình thường, hiếm hoi, tâm hồn, tính cách con người cũng sẽ dần dần bị nhiễm độc, méo mó.
Sau những năm tháng dài dằng dặc sống trong một chế độ độc tài đảng trị được điều hành bởi những kẻ chỉ biết đặt quyền lợi của đảng, phe nhóm và cá nhân lên trên hết, bỏ mặc nhân dân, đất nước trong một tình trạng vô pháp luật từ trên xuống dưới, cái giá phải trả của dân tộc Việt Nam không chỉ là sự tụt hậu, thua kém các nước về nhiều mặt. Từ kinh tế, thành tựu khoa học kỹ thuật công nghệ cho tới văn hóa nghệ thuật. Không chỉ là việc tài nguyên của quốc gia bị khai thác đến cùng kiệt, môi trường thiên nhiên, môi trường sống bị ô nhiễm nặng nề, một nền giáo dục lạc hậu…
Mà nặng nề nhất, là những hậu quả để lại trên bao thế hệ con người. Sự tha hóa, xuống cấp về mặt đạo đức xã hội. Sự méo mó về mặt nhân cách.
Càng ngày chúng ta càng đọc/nghe thấy những câu chuyện về cái ác, sự hèn nhát hay thói vô cảm trong xã hội Việt Nam.
Về sự độc ác, mới đây, là câu chuyện một bà chủ bắt người làm phải xăm hình con rết lên mặt và ngực hay một bà chủ khác bạo hành người giúp việc đã gần 60 tuổi như thời Trung Cổ: Ðánh đập, bắt ăn ớt, ăn phân, xối nước nóng vào người… Trước đó, đã từng có những vụ tương tự như hai vợ chồng một chủ tiệm phở bạo hành cô gái Nguyễn Thị Bình trong 10 năm trời bị đưa ra xét xử năm 2008, hai vợ chồng một chủ trại tôm giống hành hạ dã man em Hào Anh bị đưa ra xét xử năm 2010…
Những câu chuyện về cái ác ở mức độ khác nhau nhưng vô cùng đa dạng. Cha mẹ bạo hành với con cái. Thầy giáo bạo hành với học sinh kể cả ở lứa tuổi mầm non. Học sinh sử dụng bạo lực với nhau, đánh nhau, làm nhục nhau, quay thành clip tung lên mạng…
Vì sao người VN bây giờ trở nên độc ác với nhau như vậy?
Chẳng có gì lạ khi con người cả cuộc đời phải quay cuồng với cơm áo gạo tiền, phải chụp giựt, vơ vét, chà đạp lên nhau để mà tồn tại, phải đối phó với muôn ngàn nỗi lo, nỗi sợ, từ có lý đến phi lý mà không thể trông chờ vào bất cứ sự hỗ trợ nào của nhà nước, cũng không thể tin cậy vào pháp luật. Quá nhiều nỗi lo âu căng thẳng dồn nén, những bức xúc trước vô vàn cảnh trái tai gai mắt, bất công trong xã hội mà không biết giải tỏa vào đâu cũng không làm sao giải quyết được. Thế là con người dễ trở nên tức tối và độc ác.
Cùng với sự độc ác, sự vô cảm cũng là một hiện tượng xã hội đã đến hồi báo động. Thấy xe bị lật đổ bia ra đường hoặc người bị giựt tiền, tiền rơi tung tóe ngoài đường, không giúp đỡ mà còn xúm nhau vào hôi của. Thấy người bị nạn làm lơ. Hàng loạt vụ tài xế đã tông xe xong còn lùi lại cán qua người cho nạn nhân chết hẳn thay vì cứu giúp, v.v.
Và sự hèn nhát. Một chế độ độc tài chuyên sử dụng bạo lực để trấn áp người dân đã khiến người dân trở nên hèn nhát. Mọi người đều né tránh những vấn đề liên quan đến chính trị. Biết bao nhiêu điều bất công phi lý diễn ra hàng ngày nhưng người dân vẫn im lặng chịu đựng như không nghe không thấy. Không ai muốn làm điều tốt vì chỉ gặp phiền hà.
Ai cũng nghĩ, tố cáo tiêu cực như thầy giáo Ðỗ Việt Khoa, kỹ sư Lê Văn Tạch, phản ứng lại cách hành xử thô lỗ của công an ngành hàng không như huấn luyện viên Lê Minh Khương… cuối cùng sẽ nhận được gì? Viết bài chống tham nhũng thì bị vào tù như nhà báo Nguyễn Văn Hải (báo Tuổi Trẻ), Nguyễn Việt Chiến (báo Thanh Niên), tổng biên tập của các tờ báo này thì bị bay chức.
Và mới đây, là nhà báo Hoàng Khương (báo Tuổi Trẻ) chuyên viết những bài phóng sự điều tra về nạn tham nhũng, mãi lộ của cảnh sát giao thông, bị công an bắt về tội “đưa hối lộ” khiến dư luận xôn xao.
Sự việc nhà báo Hoàng Khương bị bắt, đúng sai như thế nào đã có nhiều nhà báo, nhiều blogger phân tích, chỉ xin nói về thái độ của ban biên tập báo Tuổi Trẻ khi phóng viên của báo bị “tai nạn nghề nghiệp”.
Trong nhiều năm dài, Tuổi Trẻ là một tờ báo đã giành được niềm tin yêu của người đọc vì sự dũng cảm dấn thân của các phóng viên và những người đứng mũi chịu sào trước những vấn đề gai góc của xã hội để lên tiếng bảo vệ người dân. Về mặt nghiệp vụ báo chí, giữa hoàn cảnh khó khăn của nghề báo trong một chế độ độc tài, Tuổi Trẻ thường được các báo bạn cũng như người đọc khen ngợi vì rất biết cách đưa thông tin mà vẫn giấu được quan điểm chính kiến để “không bị chụp mũ”, một kiểu viết để cho người đọc có thể hiểu “giữa hai hàng chữ”.
Thế nhưng, Tuổi Trẻ cũng là tờ báo bị “thay máu” nhiều nhất. Bao nhiêu đời tổng biên tập, phóng viên giỏi đã phải ra đi vì đã lỡ viết bài “trật ra khỏi lề đảng” hoặc đơn giản, chỉ vì đụng chạm đến quyền lợi của một cá nhân, một nhóm lợi ích nào đó. Tuổi Trẻ ngày càng ngoan dần, nhạt nhẽo dần.
Và bây giờ khi phóng viên của mình bị bắt, ban biên tập của báo Tuổi Trẻ đã hoàn toàn im lặng.
Cái gì đã làm cho một tờ báo từng nổi tiếng dũng cảm nay thành ra như thế? Cũng lại là sự sợ hãi. Sự hèn nhát.
Còn gì đáng buồn hơn nếu nhận xét về xã hội VN ngày nay, một người nước ngoài nào đó sẽ nêu ra những nét nổi bật: Sự độc ác, thói vô cảm hay sự hèn nhát?

3 RESPONSES TO CHÂN DUNG CỦA MỘT XàHỘI

  1. Tại sao người Việt Nam, xã hội Việt Nam phát triển và sản sinh ra nhiều tầng lớp người dối tra, vô đạo đức, vô văn hóa, ích kỷ, ác ôn và vô cảm?
    Để trả lời câu hỏi này cần phải có một công trình nghiên cứu đầy đủ theo sát từng thời kỳ biến đổi tâm lý dữ dội và liên tục của người Việt Nam. Bắt đầu từ thời kỳ suy tàn của chế độ phong kiến, đến thời kỳ Pháp thuộc, đến thời kỳ Nhật đảo chánh Pháp, đến thời kỳ đấu tranh tàn sát lẫn nhau giữa các phe phái sau 1945, thời đấu tranh giai cấp, rồi tới thời thuộc CS XHCN hoàn toàn sau 1975.
    Cái tâm lý, xã hội của người Việt biến đổi dữ dội với cái chu kỳ liên tục, với cái bất an về sinh mạng, cái bất an và bất ổn về đói nghèo, và với một thể chế chính trị thay đổi chống mặt, và cuối cùng thì trụ lại với thể chế chính trị CS XHCN, nhưng cái hệ thống chính trị này lại kiềm hãm và phá hoại sự phát triển ổn định của xã hội vì một lý do duy nhất: Đó là bảo vệ lợi ích, sự lãnh đạo duy nhất và toàn diện của chế độ.
    Nếu như người Việt Nam không có cái nền tảng đạo đức, đạo lý, văn hóa và tinh thần yêu nước của Cha ông tiền nhân để lại thì cái xã hội đó đã rơi vào khủng hoảng 60 năm về trước rồi! trước tiên là ở miền Bắc.
    Một xã hội muốn có sự ổn định trước tiên là phải ổn định đói nghèo. Khi mà đói nghèo được ổn định rồi mới định hướng để phát triển xã hội theo hướng tự do, công bằng và dân chủ, và xây dựng luật pháp phù hợp với nhu cầu phát triển của xã hội.
    Do tác động của sự biến đổi tâm lý dữ dội và liên tục với một chu kỳ ngắn, liên tiếp của xã hội nối sát theo nhau. Cộng thếm chính sách cai trị độc tài, độc đoán, mất tự do dân chủ và công bằng, và cái quyền làm người bị chà đạp nghiêm trọng của chính quyền CS XHCN tại Việt Nam. Đã đưa đến xã hội Việt Nam phát triển như ngày hôm nay. Đó là sản sinh ra những tầng lớp gian dối, ích kỷ, lợi ích cá nhân, ác ôn, tàn bạo, vô đạo đức, vô văn hóa, mất hết luân thường đạo lý, một xã hội chiếm phần lớn của sự suy đồi đạo đức. Cái xã hội Việt Nam hiện nay có thể khái niệm như là: Một xã hội ổn định trong khủng hoảng, duy trì sự bất ổn để bảo vệ chế độ.
    Mà không phải chỉ có người Việt Nam ở trong nước bị ảnh hưởng bởi sự biến đổi tâm lý dử dội và liên tục theo những thời kỳ của lịch sử không thôi. Người Việt Nam ở hải ngoại cũng chịu cái ảnh hưởng này, nhưng nhờ được sông trong một xã hội tự do, dân chủ, công bằng nên làm giảm bới đi cái tính chất ảnh hưởng như người Việt trong nước mà thôi. Nhưng người Việt hải ngoại lại bị sóc tâm lý với những vấn đề khác, cũng ảnh hưởng làm cho một phần người Việt hải ngoại trở nên ích kỷ, đố kỵ, tự mãn….
    Tính từ khi 1945 cho đến nay, đặc biệt là trong hai cuộc chiến mà chấm dứt vào 1975, và cuộc chiến biên giới ở phía Bắc và phía Nam. Tinh thần cũng như phần lớn người yêu nước, phần lớn tinh hoa dân tộc, những cái giá trị đạo đức, đạo lý và văn hóa đã bị người CS dùng rồi vùi chôn dần cho cái gọi là “Độc lập, Giải phóng, Thống nhất” đất nước, gần như hết. Cho nên cũng đừng trách người Việt Nam ngày nay sao chịu nhục, chịu hèn giỏi đến thế? Họ không có chịu nhục, chịu hèn đâu, mà là vì cái tinh thần yêu nước bất khuất, cái tinh thần tự trọng đã bị hóa trừ hết trong họ rồi. Đối với họ vươn lên tìm kiếm một cái địa vị trong xã hội là cái dục vọng chính yếu và bằng mọi cách ngay cả bỉ ổi. Bởi vì chính cái môi trường phát triển của hệ thống chủ nghĩa CS, kinh tế thị trường nhưng phải định hướng theo CNXH, có nghĩa là ĐCS phải là người lãnh đạo duy nhất đã đào tạo ra những tầng lớp xã hội như thế. Chính những tầng lớp xã hội này là cái nguy cơ để, sẽ bị bọn bành trướng bá quyền Bắc Kinh lợi dụng cho những mưu đồ thôn tính và nô lệ vĩnh viễn đất nước Việt Nam, Dân tộc Việt Nam trong tương lai.
    Giặc nó đang ở trong lòng Đồng bào đó, Đồng bào có biết không! Và ai đã sản sinh và đang nuôi dưỡng những thứ giặc vô cùng nguy hiểm này. Nguy hiểm hơn gấp vạn lần chúng xâm lược bằng trùng trùng bộ binh, tên lửa, máy bay và đạn pháo.
     
    0
     
    0
     
    Rate This
  2. Cám ơn chị Song Chi. Bài viết cuả chị tất hợp với tâm sự cuả tôi, tuy rằng chị viết về bình diện tâm lý xã hội chung chung, còn tôi lại nặng về văn chương thơ phú. Chủ yếu là thơ tình, tiện đây tôi tôi cũng kopie lại những gì tôi tâm sự với nữ tho sĩ Mai Hoài Thu và bạn đọc bên facebook.
    Hoa Xuân chưa nỡ sao tàn úa?
    Để lại trong tim vạn cổ sầu …”
    Hai câu này nghe rất quen, hình như bài Xuân Sầu này tôi đã từng hoạ hay chuyển thể rồi, hay nhân đà đó mà cảm tác ra bài khác. Tìm trong danh mục thơ tặng Mai Hoài Thu đếm sơ bộ được khoảng 230 bài, nên chỉ đọc cái tên đề bài cũng chịu, không thể nào tìm nổi là bài nào dính dáng với Xuân Sầu cuả cô kiều nữ thi sĩ Mai hoài Thu. Nói ra thì thiên hạ chả có người bảo: Lu Hà thấy sang bắt quàng làm họ thấy cô Thu xinh đẹp cứ nhận vơ là bạn mình để được hưởng tí mùi hãnh diện tự hào, hắn làm thơ dở ẹt, nên hắn cố tình khoe khoang đây? Người ta sống phải khiêm tốn chứ, tài thơ kinh thiên động điạ như bác Hồ Chí Mít nhưng bác có bao giờ dám nhận mình là nhà thơ đâu? Nhưng quả thực là như vậy thì việc gì tôi không dám nói. Tuy là người Việt Nam chánh hiệu nhưng tính cách cuả tôi đã Tây hoá như một người phương Tây, tôi không giống tính người Việt Nam nưã. Có về quê thăm họ mạc nói thật họ quý thì quý, nhưng họ luôn cảm thấy tôi lạc lõng với cách suy nghĩ quan niệm cuả họ. Tính tình thì lại mơ mộng coi thường, coi khinh cả vật chất, trong khi mọi người đổ xô háo hức tranh giành xâu xé thậm chí xin tiết nhau khi tranh cãi những thứ vớ vẩn chả đâu vài đâu bên quán nước lề đường. Tính người Việt nam bây giờ dễ nổi khùng mắt nhìn nhau guờm gườm hở miếng là cắn nhau triệt hại nhau ngay vì vài trăm nghìn hay một cô gái nào đó. Họ đua chen làm giàu bằng con đường bầt chính miễn là không nói chuyện chính trị, nhất thân nhì quen. Người ta hay thích khoe là bạn thân con ông bộ trưởng A, con bà thứ trưởng B, hay thường đi uống bia nhậu nhoẹt với danh ca nọ, nhạc sĩ kia, nhà thơ, nhà văn, kịch sĩ, hoa hậu, giáo sư v.v… Tôi có thằng em họ hai anh em hàng chục năm gặp lại ngồi quán nó cứ lải nhải kể về cái tài ngoại giao cuả nó, tôi chỉ nghe ậm ờ nghe câu được câu chăng, lơ đãng không để ý đến… Cộng sản đã tha hoá nhân cách cả một thế hệ thành những kẻ háo danh, bất tài, đố kỵ, hẹp hòi.
    Xin đưọc chia sẻ với bạn đọc bài thơ vưà cảm tác xong gọi là cây nhà lá vườn cũng mộc mạc chân quê giãi bày tâm sự với cô Thu. Quả thật mỗi khi thấy hình ba mẹ con Thu,cảm thương thương cảnh ngộ và lại nhớ đến những bài thơ Thu làm mà ưá nước mắt ra.
    Xuân Thơ Oán
    cảm tác thơ Mai hoài Thu: Xuân Sầu
    Anh đạ đọc những vần thơ oán
    Nỗi u sầu tủi hận mê man
    Nghe người thục nữ khóc than
    Mà xuân hờ hững trăng ngàn bơ vơ
    Xuân bát ngát bơ phờ tê tái
    Gọi miền quê nhoi nhói tim non
    Ai về nhắn gửi mảnh hồn
    Ở nơi viễn xứ vương buồn cố hương
    Xuân cứ đến theo dòng luân chuyển
    Cả bốn muà lận đận sinh nhai
    Công danh sự nghiệp tiền tài
    Phù du héo uá canh dài lệ chan!
    9.1.2012 Lu Hà
     
    0
     
    0
     
    Rate This
  3. Gs.Nguyễn Huệ Chi: Trí thức không phải là bò!
    Nhà văn Võ Thị Hão: Trí thức cũng không phải bò, cũng không phải người!
    GS. Hà Văn Thịnh: Chúng ta còn là “con người” không???
    Trong xã hội mà chính ngay giới trí thức không biết mình là giống gì thì…còn nói gì được nữa? C’est fini le dire!

Không có nhận xét nào: