Phương Bích - Sáng nay bố đi gặp hội các chiến hữu nên không ăn cơm nhà. Thấy tôi lễ mễ xách đồ ra cửa từ sớm, bố hỏi thì tôi trả lời: con đi thăm nuôi Bùi Hằng.
Sở dĩ trước đây tôi vẫn im lặng vì vẫn nuôi một chút hy vọng, rằng có thể đi ké thằng con trai để được gặp Bùi Hằng một lần, cốt tiếp thêm lửa cho cô ấy trong những ngày đông giá rét cuối năm này. Chao ôi, tôi cứ hồi hộp nghĩ giây phút chúng tôi được nắm lấy tay nhau qua ô cửa tò vò, có lẽ sẽ rất nhiều nước mắt...
Lẽ ra tôi phải tỉnh ngộ ngay từ ban đầu, rằng Bùi Hằng là một trại viên đặc biệt được giám sát hết sức chặt chẽ, nên nếu có ai đó muốn “giúp” cũng không dám ra tay “nghĩa hiệp”. Trước khi thằng bé vào gặp mẹ, tôi dặn cháu:
-Con nhớ phải hỏi mẹ thiếu những gì, để lần tới các bác còn mua bổ sung. Sắp Tết âm rồi, hỏi mẹ có ăn bánh chưng không?...Nhớ nói với mẹ, ở ngoài này, các cô chú các bác không ngày nào không nhớ đến mẹ con...
Đến đây tôi bỗng nghẹn lời, không dám nói tiếp vì sợ sẽ khóc trước mặt mọi người.
Trước đó, lúc phải xuống đi bộ để giảm tải cho xe vì đường đang đổ bê tông nên đầy những đống sỏi đá, mọi người đã tranh thủ dặn dò Bùi Nhân, nói các nhân sĩ trí thức và bạn bè của mẹ, trong đó cao tuổi nhất là cụ thiếu tướng 96 tuổi Nguyễn Trọng Vĩnh, đã viết thư gửi Chủ tịch nước yêu cầu trả tự do cho mẹ. Tôi chen vào: đặc biệt là giáo sư Ngô Đức Thọ thương mẹ con lắm đấy.
Trong cái rét chợt trở nên đậm hơn trong làn mưa bụi, tôi và thằng con to xác của Bùi Hằng rùng mình vì lạnh. Hai bác cháu xách đồ tiếp tế đi qua cái trạm gác chẳng có ma nào trong đó. Vào đến nhà thăm nuôi, qua thái độ của hai công an viên ở đó, tôi hiểu chẳng thể năn nỉ họ” rủ lòng bác ái” cho tôi nán lại chút ít nên cứ tự giác quay ra.
Bốn người chúng tôi gồm cựu bộ đội đặc công, kiêm cựu “tù 5 ngày Hỏa Lò” Phan Trọng Khang, Xuân Diện, T30 và tôi chui tất vào ô tô ngồi đợi. Chuyện trò trên giời dưới bể chán, chúng tôi quay ra hát dân ca cho nhau nghe. Xuân Diện hát bài Nhớ bạn, còn tôi thì hát bài Ngồi tựa mạn thuyền. Hát xong thì vỗ tay tự thưởng cho nhau. Bên trong trại, lúc trước thì chẳng thấy ai, giờ lại có hai anh công an đầu trần lững thững dạo qua dạo lại bên trong cổng.
Sau gần 2 tiếng đồng hồ thì Bùi Nhân ra. Chúng tôi nhao nhao hỏi:
- Mẹ thế nào?
Nó lắc đầu:
- Con không được gặp vì không có sổ thăm nuôi
Cả hội khốn khổ kêu trời. Có trách cứ cũng chẳng để làm gì nữa. Thế là bao nhiêu chờ đợi, hẹn hò nhau mãi mới tổ chức được chuyến đi cuối cùng thành công toi. Chả thế mà mọi người cứ bảo dù gì thì nó vẫn còn là một thằng bé, tuy to xác thế nhưng vốn chưa bao giờ phải lo nghĩ gì. Đùng một cái mẹ bị bắt, tự dưng phải gánh vác mọi chuyện trong nhà nên nó ngơ ngác là phải.
Có vò đầu bứt tai cũng chẳng giải quyết được gì, chúng tôi đành lên xe quay về Hà Nội.
Dọc đường nghe Bùi Nhân kể mẹ nó lại tuyệt thực. Nguyên nhân là vì sau đợt tuyệt thực lần trước, Bùi Hằng không ăn được cơm nên yêu cầu cho ăn cháo nhưng trại vẫn bắt ăn cơm. Lý do nữa là ngay từ lần thăm nuôi trước, Bùi Hằng cho biết cô ấy có viết ba lá thư, một cho Bùi Nhân, một cho Xuân Diện và một cho tôi. Nhưng chỉ có giấy báo phát từ nơi nhận là của Bùi Nhân, còn của Xuân Diện và của tôi cô ấy không nhận được. Cô ấy hiểu như vậy là họ đã không gửi thư đi, và thực tế là chúng tôi không hề nhận được thư của cô ấy. Lần trước Bùi Nhân có kể, khi nghe nó nói có bác Phương Bích đang chờ ở bên ngoài, Bùi Hằng đã bật khóc.
Trong cuộc đời của Bùi Hằng có nhiều bạn bè, nhưng có lẽ tôi là một trong những người bạn thường sát cánh bên cô ấy, xuống đường biểu tình phản đối Trung Quốc gây hấn trong thời gian qua ở Hà Nội. Cùng là phụ nữ, lại ít nhiều từng đồng cam cộng khổ với nhau, từng nắm tay nhau cùng bước vào Hỏa Lò, cùng nắm tay nhau khi trở về trong vòng tay đồng đội. Nay thì người bên trong kẻ ở ngoài, làm sao không khỏi đau lòng cho được. Đối với chúng tôi thì cái trại này nó chẳng khác gì nhà tù, thậm chí còn tệ hơn nhiều vì họ có thể gia hạn tùy thích, vì nói như công an trả lời Bùi Nhân thì Bùi Hằng chưa cải tạo tốt là vì còn tuyệt thực. Không biết lần này Bùi Hằng sẽ tuyệt thực bao lâu? Thông thường sau một đợt nhịn ăn dài thế, người ta phải ăn đồ loãng mới tiêu hóa được và không bị đau dạ dày. Nay phải ăn cơm, mà cơm trại thì chắc chả khác gì cơm tù. Thế này thì sau khi ra trại, không hỏng tinh thần thì cũng hỏng người mất thôi.
Tất cả chúng tôi đều cảm thấy xót xa. Đến như cựu quân nhân dạn dày như bác Phan Trọng Khang, vốn trước đây có ý cho rằng Bùi Hằng có phần xốc nổi nay cũng cho rằng đây là một sự hy sinh của Bùi Hằng, không xá gì đến cả tính mạng mình cho cuộc đấu tranh chung vì lẽ phải này. Thực sự ngay lúc này, tôi không biết mình có thể làm gì để giúp Bùi Hằng, dù chỉ để trước mắt cho cô ấy được cái quyền ăn cháo. Có lẽ ngay bây giờ, tôi sẽ viết một bức thư gửi Hội chữ thập đỏ các cấp yêu cầu can thiệp ...còn hơn là cứ ngồi tự hỏi phải làm gì bây giờ.
Phương Bích
30 comments
Gởi thư đến Chử thập đỏ Vn chỉ thêm mất thời giờ. Nếu viết thư, thư nên gởi đến Hội chử thập đỏ quốc tế họa chăng mới có tác dụng. Thêm một tổ chức quốc tế biết rỏ sự đàn áp của nhà cầm quyền VN đối với người dân cũng là đìêu tốt.
Xem ra chị Bùi Hằng đâu khác vì một tù binh bị quân đội đối phưong bắt giữ, đúng không?
(gợi ý khẩu hiệu nè : 1/Trả tự do cho những người yêu nước
2/Đừng lấy tiền thuế của dân để làm những điều vô ích
3/Xoá bỏ điều 4 hiến pháp năm 1992
4/Đừng áp đặt niềm tin của các bạn lên người khác
5/Trả lại sự thật về ngài Hồ Chí Minh
TRẢ TỰ DO CHO NGƯỜI YÊU NƯỚC - ĐỪNG BỊT MIỆNG NGƯỜI YÊU NƯỚC - LUẬT PHÁP =ĐỘC QUYỀN TƯ TƯỞNG ..........
đúng vậy tuỳ mọi người đó chỉ là một ý kiến
Biểu tình thì phạm luật, đến toà toà lại đóng cửa thì cũng công toi. Theo tôi nếu gom được 300 người thì kéo hết vào tù ở chung với Minh Hằng. Họ muốn bắt những người yêu nước thì chúng ta tình nguyện ở tù khỏi cần họ bắt, nếu có 3000 người thì họ sẽ xử thế nào nhỉ ? TL
=========================================
Thân tặng tất cả Tù nhân Lương tâm : Bùi Minh Hằng, Cù Huy Hà Vũ, Linh mục Nguyễn Văn Lý, Nguyễn Hòang Hải, Phạm Thanh Nghiên, Trần Hùynh Duy Thức , .....và tất cả Tù nhân Lương tâm vô danh khác
với tất cả lòng tri ân của người viết ....
Đoàn tụ xum họp Ngày Nguyên Xuân
Chạnh lòng nghĩ nhớ thương Tù nhân
Lương tâm Lương tri soi thức sáng
Chấp nhận gian nguy Hồn gươm trần
Trân trọng tấm lòng son yêu Nước
Hoàng - Trường Sa mãi của tòan dân
Chẳng có "điếu cày" trong ngục tối
Đôi mắt hải đăng vọng canh tân
*
Phố biển Hải Phòng đỏ hoa Phượng
Vì Nước vì Dân em can trường
Tọa kháng tại nhà Lời vọng mãi
Hoàng - Trường Sa giọt máu đại dương
Mãi mãi là thịt da Quê Mẹ
Trùng khơi ngòai xa thuộc biên cương
Bốn Xuân trong tù thành khỏanh khắc
Thanh Nghiên mãi trong Tình kính thương
*
Mười sáu Xuân cho việc kiên cường
Trước tòa cuội đanh thép không nhường
Không nhận tội vì Người Yêu Nước
Mặt trời soi sáng buổi nhiễu nhương
Giới học phiệt u mê - Anh "duy thức "
Vực dậy Lương tri bao dân lương
Thăng Long - Hà Nội Ngàn năm đến
Mùa Xuân từ ngục tối lan vương
Nguyễn Hữu Viện
PARIS - Thăng Long - Hà Nội Ngàn năm , 14/02/2010
- Mẹ thế nào?
Nó lắc đầu:
- Con không được gặp vì không có sổ thăm nuôi
Quá rọ rồi còn gì chị Bùi Hằng có còn sống đâu mà cho gặp ( chết ở Saigon vào ngày 29.11.2011).
Bây giờ CA đang tung tin là Bùi Hằng đang tuyệt thực để sau đó có thông báo:
Buì Hăng chết trong tù vì Tuyệt Thức. Ý đồ đơn giản là vậy !
Hãy tổ chức những cuộc biểu tình rầm rộ trước các sứ quán,tòa đại sứ đòi thả người yêu nước & những tù nhân lương tâm,đang bị nhà nước VN bách hại.
Hãy tố cáo cho thế giới biết rằng nhà nước VN hôm nay đúng là một lũ MAFIA,đang hảm hại những người lương thiện.
Vừa qua, một số nhân sĩ trí thức và thân hữu của chị ở Hà Nội cũng đã gửi thư tới Chủ tịch nước Trương Tấn Sang để đòi trả tự do cho chị. Bức thư gửi Chủ tịch nước Trương Tấn Sang có chữ ký của Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh 96 tuổi, nguyên Ủy viên TW Đảng khóa 3, nguyên Đại sứ Việt Nam tại Trung Quốc, lão thành cách mạng; các giáo sư danh tiếng: Nguyễn Huệ Chi, Ngô Đức Thọ, Nguyễn Đông Yên, Hoàng Xuân Phú; các Tiến sĩ: Nguyễn Quang A, Đặng Ngọc Lan, Nguyễn Hồng Kiên; các nhà văn: Nguyên Ngọc, Vũ Ngọc Tiến, Trần Nhương...Được biết, việc ký tên vẫn tiếp tục được tiếp nhận tại Email: tudochobuihang@gmail.com
Ai muốn cùng ký tên vào bản kiến nghị yêu cầu nhà cầm quyền trả tự do cho chị Bùi Thị Minh Hằng thì ký ở đây nhé!
Ghi chú: Người ký tên cần ghi rõ họ và tên thật, địa chỉ nơi cư trú hoặc công tác (những thông tin này sẽ không đưa vào danh sách công bố trên internet)