Thái Bá Tân (Danlambao) - Một cô thanh niên xung phong bị phát hiện đang lén lút làm cái việc “tự sướng” bên con suối nhỏ sâu trong rừng.
Suốt ba đêm liền, từ sau bữa ăn tối cho đến gần sáng, cô bị đồng chí của mình, toàn nữ, kiểm điểm gay gắt và không ngớt lời sỉ vả. “Ghê tởm, thật ghê tởm!” “Một biểu hiện suy đồi đạo đức!” Một hành động bêu xấu hình ảnh người chiến sĩ cách mạng, đi ngược với lý tưởng và lối sống cách mạng tốt đẹp!” “Xử bắn con đĩ tư sản thối nát ấy đi!”. Vân vân.
Sang ngày thứ tư, không chờ đồng đội xử bắn, “con đĩ tư sản thối nát” ấy đã treo cổ tự tử trên cành cây bị bom chặt đứt một nữa.
Chủ trì và cũng lớn tiếng sỉ vả nhất trong ba đêm đấu tố ấy là cô Duyên. Đơn giản vì cô là đội trưởng đội thanh niên xung phong ấy. Duyên là người làng tôi, thậm chí suýt thành chị dâu, nếu anh trai con ông bác tôi không hy sinh ở Quảng Trị năm 68. Tự cô kể tôi nghe chuyện này khi hết chiến tranh trở về nhà.
“Tội nghiệp nó! Người ta bảo thì bọn chị phải làm thế chứ thương lắm!” cô nói, rơm rớm nước mắt. “Khối đứa như nó. Chị biết”.
Ngập ngừng một lúc, chị nói thêm:
“Cả bầy con gái thui thủi một mình trong rừng không một mống đàn ông suốt mấy năm trời! Đơn vị chị thì không, nhưng nghe nói ở Đrao, Tây Nguyên, có mấy chục đứa phát cuồng, lúc ôm nhau cười mãi không thôi, lúc xé hết quần áo kéo nhau chạy tồng ngồng giữa rừng như những con điên.
Mắt chị lại rưng rưng.
Về làng được bốn năm, do lỡ thì, và cũng do chẳng còn đàn ông nào nữa mà lấy, chị Duyên xuống tóc đi tu, ở ngay Chùa Mít bên sông Bùng. Vợ chồng bác tôi thương lắm, nhưng chẳng can ngăn. Trong thâm tâm hai cụ vẫn coi chị là con dâu. Có người nói chị bị ai đó trên tỉnh lừa tình. Chuyện này thì tôi không rõ, mà cũng chẳng quan trọng. Tôi chỉ thấy ngỡ ngàng, thậm chí đau nhói trong ngực khi hình dung chị dâu hụt của tôi, - một người xinh đẹp, yêu đời, từng nhiều năm làm đội trưởng đội văn nghệ xã, - lại tự nguyện giam mình trong ngôi chùa hiu quạnh, đổ nát, với bộ quần áo màu nâu nhà Phật. Mấy ngày sau tôi đến tìm chị, định hỏi cho ra chuyện, nhưng tôi đã không vào chùa khi đứng từ xa nhìn thấy chị đang thẫn thờ đưa chổi quét đi quét lại cái sân vốn đã sạch.
Lặng lẽ ra về, tôi cố lý giải mà không lý giải nỗi cái gì đã biến một cô gái tươi vui, hồn nhiên, tràn trề hạnh phúc và xứng đáng được hưởng hạnh phúc thành một người yếm thế, bất hạnh như vậy.
Chiến tranh? Phải chăng đây là cái giá của chiến tranh?
Bẵng đi nhiều năm, tôi lại vào chùa Mít.
Nó vẫn thế. Hai cây nhãn trước chùa vẫn thế, và vẫn thế, chúng không chịu cho quả.
Đang vắng người, tôi vào thẳng phòng riêng sư trụ trì, sư thầy Đàm Duyên. Sư thầy chứ không phải sư cô như ngày nào.
“Chào chị Duyên,” tôi lên tiếng, không hiểu sao còn cố tình nói to.
“Mô phật. Xin xưng hô với kẻ tu hành này theo đúng cách của nhà phật. Chào chú.”
Đứng chắp tay trước mặt tôi, đầu hơi cúi, là một bà già nhỏ bé, khô đét và không còn tí dấu vết nào của cô Duyên ngày xưa cũng như sư cô Đàm Duyên sau đó tôi gặp. Nét mặt bà không chỉ vô cảm mà bất động như được nặn bằng sáp. Cái đầu trọc bóng loáng cũng có lớp sáp nhờn nhợt ấy.
Bất giác, tôi chợt nghĩ: “Nếu không trọc, không biết tóc chị sẽ bạc đến đâu?”
“Chị khỏe chứ?”
“Mô phật.”
“Người ta nói nay mai chùa Mít bị đập bỏ để xây đường lớn lên Đô Lương và sang Lào?”
“Mô phật,” và chị khẽ cúi đầu.
“Thế chị và mọi người đi đâu?”
Sư thầy Đàm Duyên không đáp. Chất sáp trên mặt và cái đầu trọc của bà càng trở nên rõ nét hơn. Hình như bà đang khóc, dù đôi mắt sâu vô hồn vẫn ráo hoảnh.
Lát sau tôi bỏ về, vô cớ hậm hực với ngôi chùa tội nghiệp sắp bị phá bỏ, với hai cây nhãn xum xuê mà không chịu cho quả. Với cả chính tôi vì mãi vẫn lấn cấn tìm lời giải thích cho số phận chị dâu mình và những người như chị.
Chiến tranh! Ừ, chiến tranh! Tiên sư thằng chiến tranh!
Tôi thấy có cái gì nghèn nghẹn trong cuống họng, muốn văng tục chửi ai đó, đập phá cái gì đó mà không được. Chửi cái thằng gây ra chiến tranh chẳng hạn. Tiên sư thằng gây ra chiến tranh!
Đừng nói với tôi về chiến tranh bảo vệ tổ quốc và chính nghĩa. Tôi đã đủ khôn lớn và thời gian để hiểu rằng cuộc chiến tranh ấy, dẫu bảo vệ tổ quốc và chính nghĩa như người ta nói, dẫu anh trai họ và người em ruột của tôi đã chết vì nó, không còn thiêng liêng và chính nghĩa nữa, một khi nó gây nên cái chết của nhiều triệu người dân Việt cả hai phía cùng hàng chục triệu cuộc chia ly đau đớn. Mà rồi, những gì ta đang có hôm nay có xứng đáng với sự hy sinh ghê gớm ấy không? Cũng vì nó mà hàng chục vạn cô gái thanh niên xung phong để mất tuổi xuân ở Trường Sơn, và nếu có sống sót trở về cũng không còn cơ may lấy chồng, phải ở vậy suốt đời hoặc biến thành một hình sáp vô hồn như chị Duyên của tôi trong chùa Mít.
“Ừ, mà nếu không cạo đầu, mái tóc chị sẽ bạc đến đâu?”


Chính nghĩa đơn giản mà mộc mạc vô cùng, cho tôi được sống đúng nghĩa là con người, phẩm giá được tôn trọng ...vậy thôi .... còn đói no là cuộc sống tất yếu của con người.
Nhân quyền và tự do đó là chính nghĩa, nó cao cả hơn mọi thành kiến, chủ thuyết, luật pháp, chủ quyền, chủng tộc màu da... hơn tất cả.
Các bạn có nghiệm thấy điều đó hay không?
Cam on anh.
Tiến sĩ Cù huy Hà Vũ: Để cứu nước thì dù có phải liên minh với quỷ dữ cũng vẫn phải làm. Với Hiệp định 6 tháng 3 năm 1946 Hồ Chí Minh chẳng đã “rước” quân Pháp lăm le tái chiếm Đông Dương từ miền Nam ra miền Bắc Việt Nam để thay thế 20 vạn quân Trung Hoa Dân quốc chẳng phải là bài học lớn đó sao?
Thành thử liên minh quân sự với cựu thù hay “quân xâm lược” trong quá khứ để bảo vệ Độc lập và Chủ quyền lãnh thổ quốc gia đâu có phải là vấn đề!
Còn tiếp...
Tương tự như vậy, nếu mục đích của Mỹ trong cuộc chiến tranh Triều Tiên những năm đầu thập kỷ 50 của thế kỷ trước là lãnh thổ chứ không phải để chống “cộng sản hóa” bán đảo này thì không loại trừ lá cờ của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ đã thêm một ngôi sao thay vì Hàn quốc bây giờ.
Nói cách khác, quan điểm “Mỹ xâm lược Việt Nam” thực sự “hết thiêng” với việc quân đội Việt Nam đánh thẳng vào Phnompenh để lật đổ chế độ diệt chủng của “cựu đồng chí” Khmer Đỏ.
Xin lỗi bạn vn, phần đầu mình lấy tên trùng với bạn
Cái đánh nói ở đây là ai đã đưa nhân dân ta vào cuộc chiến đó...?
Hỏi và cũng là trả lời.
Một ngày nào đó trong tương lai con cháu chúng ta sẽ xem xét ai có công , ai có tội ? Bây giờ còn phọt phẹt lắm !
Qua bài viết của TBT , TBT lên án cuộc chiến Huynh Đệ tương tàn , & sự tàn ác của CS .
Theo tôi , VN chỉ là con Tốt trên bàn cờ thế giới ...các thế lực Mỹ , Nga ,Tàu ..v..v..chỉ dùng VN cho lợi ích của họ mà thôi . Khi họ khg còn lợi dung được nữa thì bỏ .
Tôi không biết chù Mít ở đâu nên không thể chỉ giùm bạn, nhưng tôi có thể chỉ giùm bạn là chữ "dùm" không đúng, và nó không có trong tự điển VN. Vài năm trước đây không ai viết "dùm", sao bây giờ nó bò ra lắm thế (bạn đọc có thể tìm ra điều này khi dùng Google)? Đây chỉ là giúp giùm, giúp giùm, và giúp giùm bạn để giữ tiếng Việt trong sáng, ngoài ra không có ý gì khác.
Con ngươì xuất gia vì nhiều lý do khác nhau . Có người vì chuyện tình duyên tìm tới cửa Phật để tìm sự an lành trong tâm hồn ; Có người có chí hướng xúât gia để phục sự Phật pháp ; có người vào cửa Phật để mong chuộc lỗi của chính họ hay cho người thân ..... Thế nên xuất gia vào cửa Phật để phụng sự Phật pháp không phaỉ để trở nên bất hạnh , yếm thế .
Nhân vật Duyên trong câu chuyện của tác giả yếm thế , bất hạnh vì đã bị Hồ và đảng bịp bợp vào Nam chống Mỹ cứu nước , người dân miền Nam đang rên siết dưới gót dâỳ cuả Mỹ . (Thế nhưng thực tế người dân miền Nam đã sống trong sung túc , biǹh yên đặc biệt thơì tổng thống Ngô Đình Diệm khi chiến tranh chưa lan rộng ) Họ phaỉ vaò Nam để " giải phóng " người dân và mang laị độc lập , tư do cho dân tộc . Thanh niên miền Bắc đi B để chết dưới bom B52 của Mỹ ; Thiếu nữ miền Bắc đi thanh niên xung phong như nhân vật Duyên , nếu không chết hay bị thương thì mất hết tuổi xuân , không coǹ khả năng sinh đẻ . Họ hi sinh cho ai , giải phóng cho ai ???? Khi anh bộ đội cụ " hồ " vào miền Nam mơí biết được caí đồng hồ có " cửa sổ " , mơí biết được cục nước đá là thế nào , mơí có dịp thâý được caí " Đài " là gì .....
Tôị ác này của chúng nó ; Lũ đồ tể haḿ danh hám lợi ; Lũ quỉ tha ma bắt đã tàn haị đất nước , xài sinh mạng người Việt Nam như bạc giả ; Lũ bịp bợm , lưà đảo dân tộc , nguỵ danh yêu nước nhưng sau lưng người dân bán nước cho Tàu từ rất lâu ......
Nguyên tắc của làng này là: con cái trong làng không được lấy nhau! (vì không biết cha chúng là ai).
"Chiến tranh! Ừ, chiến tranh! Tiên sư thằng chiến tranh".
Xót xa thật.
đi đi đi vô rừng hoang chơi cụ trong hang có mang thì đẻ đứa con hoang trong rừng hoang mang
chúng học tư tưởng hồ chí minh cã cụộc đời toàn những phiên chơi chạy ,một bầy đang lạy thằng cha đaọ dụ
Vâng, chúng ta không được phép quên đi...
Chúng ta phải nhớ.
Hãy xem lại vài đoạn video về chiến tranh Việt Nam.
Chiến trận Việt Nam.
Video đã dich ra tiếng Việt.
Hãy xem, và nhớ.
Làm sao hiểu hết nỗi buồn niềm vui
Bao người con đã mồ côi
Và bao người vợ một đời dở dang
Tôi đi xa xóm xa làng
Ba lô con cóc bóng nàng nhìn theo
Quê hương nắng sớm mưa chiều
Mẹ cha trong mái lá nghèo buồn tênh
Tôi đi bom đạn quanh mình
Mưa rừng gió núi tôi hành quân đi
" Chiến tranh! Ừ, chiến tranh! Tiên sư thằng chiến tranh! "
Cảm ơn Thái Bá Tân.
Lời bài ca thúc giục VC chiến đấu đã nói rõ, bọn CS chẳng có "yêu tổ quốc, yêu đồng bào" như chú Hồ tay sai CS Nga-Tàu lòe bịp đâu, chúng chỉ có yêu giai cấp CS của chúng nó thôi.
sau năm 1975 có hàng trăm ngàn cô gái thanh niên ở hậu phương miền bắc XHCN xinh xắn sô đẩy chen lấn tranh nhau lấy các anh bộ đội thương binh què cụt , thời đó hàng triệu nam thanh niên ra đi đã không trở về , hậu phương xhcn chỉ còn phụ nữ và người già đảm đương sản xuất , cái giá để trả cho " dải fóng " quá đắt , liệu có cần đến núi xương sông máu để có được cái từ đó .............?
Đó là câu chuyện có thật hồi mới giải phóng.
Dân Việt chết nhiều chừng nào, càng đúng như ý quân xâm lược muốn chừng ấy. Đất Việt càng trống, dân nước Việt càng thưa, càng dễ cho quân xâm lược đưa người của chúng vào đông chừng ấy, tất cả cũng là vì chế độ cộng sản duy vật chất, vô gia đình, vô dân tộc, vô tôn giáo, vô nguồn cội, chỉ biết có cái ăn là trên hết!
Hiện tại của đất nước, của mình là như thế, tương lai của đất nước, của mình là như thế, không mau kêu gọi cùng nhau đứng dậy cứu nước, cứ lo khóc than mãi thế này thì còn làm được gì? Người VN sống còn đến giờ phút này là do ở lòng can đãm, chí quật cường; thanh niên nam nử, bên cạnh sự hiểu biết, kiến thức, phải sống cho hiên ngang, đầy khí phách...Hãy chấm dứt mọi khóc than của thói nhi nử thuờng tình, hãy đứng dậy, hãy nắm tay nhau làm điều phải làm:
Triệt hạ chế độ cộng sản ngu si, hèn hạ!
Hãy dựng lại ngôi nhà VN,
Dân Chủ - Tự Do - Phú Cường
Tương lai đang chờ đợi ta trước mặt
Dịp may khó đến hai lần...
VN, mọi nhà, mọi người hãy đứng dậy!
Hãy quyét sạch bọn vong thân, vong bản!
tê hát sáu Xuyên Mộc
thường hay hét điên dại
thèm đàn ông con trai
chỉ có hai cô gái
sánh mấy ngàn đàn ông
tưởng dễ lấy được chồng
ai dè vẫn nằm không
Tù nhân đâu dám rớ
còn lại đám công an
thèm nhưng không dám tán
đuà chơi nên bẽ bàng
Trời sao nỡ đành đoạn
hai sánh với hai ngàn
đã trở thành công chuá
mà kiến chồng gian nan .
Hai cô quá điên cuồng
càng ngày càng nặng hơn
......
Người hy sinh, nguời còn sống, ai sầu hơn ai ?
Hòa bình cũng là máu và nước mắt.
Cũng có người chết, nhưng người còn sống sầu, đau khổ không kém và cũng mất đất mất nhà, tuy nó vẫn còn đó vẫn hiện diện đó, vẫn nằm trơ đó.
Đau lòng, khốn khổ, hoàn cảnh người thời nào hơn thời nào ? ? ?
Khóc nhục!
Mất đất, mất nhà, mất nước, mất mạng!
Không lo đứng dậy, cứu nước, cứu mình...còn đợi đến chừng nào?
Ngu vừa, nhục cũng vừa phải thôi!
đôi khi tôi tự hỏi nếu vn cứ dừng mãi vĩ tuyến 17 bắc nam đó mọi chuyện có thể khác khi miền nam phát triển như nam hàn còn miền bắc lụn bại vì sụp đổ dây chuyền cộng sản ở đông âu thì dòng đời cũng đến lúc hàn gắn như bức tường berlin sụp đổ, đức tự thống nhất đông tây và đi đến dân chủ mà chẳng hề tốn kém nhân mạng nào đôi khi tôi tự hỏi vì sao vì sao dân việt mông muội khát máu chém giết anh em như vậy ? còn có 1001 cách cơ mà ? vì sao ...... đôi khi kẻ thắng trong cuộc chiến lại là những tên tội đồ thiên cổ ......
có ai hiểu nỗi lòng tôi không ? hãy vẫn còn ngoan cố u mê cái thần thánh chém giết lẫn nhau đó ???