Khánh Chi (VnExpress) - Không chỉ xưng "mày", "tao" với người đi xe máy không gương, thượng úy công an ở Hà Nội còn liên tục văng những câu chửi tục tĩu và đòi "vả vỡ mồm" người vi phạm chỉ vì dám lên tiếng đề nghị được xử phạt tại chỗ. Hai ngày qua, đoạn ghi âm công an phường vừa xử phạt vừa chửi bới người vi phạm giao thông tại Hà Nội đã gây bức xúc cho các thành viên trên nhiều diễn đàn mạng.
Theo anh Thắng, nhân vật trong đoạn ghi âm, chiều 20/11 anh đi xe máy chở vợ và con nhỏ từ Bắc Ninh về Hà Nội, với 15 kg gạo và chiếc balo đựng quần áo trẻ em để phía trước xe. Khi vừa xuống khỏi cầu Thanh Trì (quận Hoàng Mai, Hà Nội) được một đoạn thì anh bị dân phòng và công an phường Yên Sở lao ra đường chặn lại.
Khi lập biên bản lỗi không gương chiếu hậu, thượng úy công an cho biết không có biên lai phạt tại chỗ nên anh Thắng phải tự lên kho bạc nộp tiền phạt. Thắc mắc về cách xử lý này, anh Thắng nhận được câu trả lời: "Tao không có loại biên bản ấy, mày lên kho bạc mà nộp... Mày chỉ đạo tao đấy à? Tao vả vào mồm mày bây giờ". Kèm theo đó là những câu chửi tục tĩu của viên công an.
Thấy người vi phạm vẫn tỏ thái độ không bằng lòng, thượng úy công an liền bực bội nói thêm: "Tao lập tiếp lỗi cồng kềnh cho mày biết thế nào là lễ độ".
Khi phát hiện anh Thắng dùng điện thoại ghi lại lời lẽ thiếu văn hóa này, viên thượng úy liền bắt anh phải tắt điện thoại và "quay cái gì thì xóa đi" bởi "không có quyền quay khi chưa hỏi ý kiến tao". Dọa nạt không có kết quả, công an này liền bảo anh Thắng nếu xóa đoạn ghi âm thì sẽ được trả lại giấy tờ, không bị phạt.
Trong bối cảnh Bộ Công an đang phát động phong trào "Công an nhân dân chấp hành nghiêm điều lệnh, xây dựng nếp sống văn hóa vì nhân dân phục vụ" nhằm xây dựng lòng tin ngày càng lớn mạnh trong nhân dân thì việc xuất hiện đoạn ghi âm này đã khiến nhiều cư dân mạng bức xúc.
Không ít ý kiến cho rằng ngành công an cần mạnh dạn đấu tranh trước cái xấu để loại bỏ dần những "con sâu" này ra khỏi lực lượng công an nhân dân.
Ở nhiều phường tại Hà Nội, tình trạng dân phòng, công an vi phạm luật giao thông trở nên khá phổ biến. Ảnh minh họa: Tiến Dũng.
Chiều 21/11, trao đổi với VnExpress.net, trung tá Phùng Ngọc Linh, Phó công an phường Yên Sở xác nhận, chiều 20/11, tổ công tác của phường gồm 2 công an và 4 dân phòng đã xử lý vi phạm tại khu vực đường dân sinh dưới cầu Thanh Trì.
Sau khi nhận được thông tin phản ánh về việc công an chửi bới người vi phạm, ông Linh tìm hiểu và xác định, thượng úy Đỗ Thế Anh là người ứng xử không đúng với người vi phạm giao thông trong đoạn ghi âm được tung lên mạng.
"Nghe giọng trong đoạn ghi âm thì đúng là giọng của Thế Anh. Tôi hỏi thì Thế Anh thừa nhận chiều qua có tình huống như thế và lúc đó cậu ấy ứng xử không đúng", ông Linh nói thêm.
Theo Phó công an phường Yên Sở, trước khi chuyển về phường công tác năm 2006, thượng úy Đỗ Thế Anh làm tại Cục Cảnh sát bảo vệ (Bộ Công an). Trong công việc, Thế Anh luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ, có trách nhiệm và chăm chỉ nhưng "không hiểu có vấn đề gì mà lại bức xúc đến thế".
"Nếu gặp anh Thắng tôi sẽ trực tiếp xin lỗi vì lính sai chỉ huy phải nhận trách nhiệm. Còn trước mắt tôi sẽ yêu cầu Thế Anh làm tường trình, kiểm điểm nghiêm túc", trung tá Phùng Ngọc Linh chia sẻ.
Cũng theo ông Linh, những vi phạm về phẩm chất đạo đức như nhận tiền, vòi vĩnh, đánh người... thì quy định của ngành xử lý rất nghiêm. Còn với vi phạm về thái độ như nói tục tĩu... thì có thể bị phê bình nội bộ, phê bình trong công an quận hoặc cắt thi đua 6 tháng, một năm... Cụ thể, vụ việc này "chưa có gì lớn" nên công an phường sẽ giáo dục cán bộ chiến sĩ, đưa ra đơn vị rút kinh nghiệm.
Đề cập tới cách ứng xử của người vi phạm, trung tá Linh cho rằng, anh Thắng đã nhận thức chưa đúng khi yêu cầu xử phạt tại chỗ lỗi không gương chiếu hậu bởi "với lỗi này sau khi lập biên bản thì chỉ huy công an phường còn phải ký quyết định xử lý nên không phạt tại chỗ được". Các lỗi vi phạm khác có mức phạt dưới 200.000 đồng sẽ được công an phường xử phạt tại chỗ, không phải tới kho bạc.
Trong khi đó sáng cùng ngày, trao đổi với VnExpress.net, Trưởng công an quận Hoàng Mai Trần Văn Tỉnh cho biết chưa nhận được thông tin về vụ việc. Ông Tỉnh đề nghị người dân gửi đơn phản ánh về công an quận để ông xem xét và xử lý.
*
CA Phường văng tục chửi bậy với người vi phạm
Hoàn cảnh: Hôm nay nhà cháu phải phi 2b từ Hà nội phố sang Hội Lim phố đón Gấu với F1 đang ở bên nhà Ngoại về HN. 2B của cháu đủ đầy đủ bộ phận giấy tờ nhưng bà chị lại mượn ngay trước lúc đi, thế là phi xe Gấu, đủ hết thiếu mỗi cái...gương chiếu hậu. Đi không yên tâm lắm nhưng đành chấp nhận và chuẩn bị tinh thần...
Hoàn cảnh: Hôm nay nhà cháu phải phi 2b từ Hà nội phố sang Hội Lim phố đón Gấu với F1 đang ở bên nhà Ngoại về HN. 2B của cháu đủ đầy đủ bộ phận giấy tờ nhưng bà chị lại mượn ngay trước lúc đi, thế là phi xe Gấu, đủ hết thiếu mỗi cái...gương chiếu hậu. Đi không yên tâm lắm nhưng đành chấp nhận và chuẩn bị tinh thần...
Nội dung: Đi 1 mình sang BN k sao. Lúc đi về trên xe có: 2 mẹ con nhà Gấu ngồi sau, 1 bao tải 15kg gạo + 1 bao lo quần xịp F1 , 2 thứ này chất đằng trước gọn gàng.
Vi vu 1A mới Bắc Ninh - Hà nội, về qua cầu Thanh Trì phải đi xuống đường dân sinh do cấm xe trên cao tốc, đi nửa đoạn từ Thanh Trì về Pháp Vân thì gặp...Cảnh. 2 chú Dân phòng, 1 chú thiếu úy to bự non choẹt (Tạm gọi U1) phi ra chỉ cạp nong chặn xe cháu. Cháu tấp xe vô lề, chả thấy chú U1 ấy nói gì mà lẳng lặng đi vào, còn lão Dân phòng nói: "Có con nhỏ ah, vào đi anh kia lập biên bản cho" - Chỉ tay lão Thượng Úy trong xe tải nhỏ chỗ bụi chuối (tạm gọi U2).
Cháu lẩm bẩm: Biên bản cái gì.
Cháu xuống xe, vợ hỏi: phi nhanh quá hả anh. Cháu bảo, nhanh gì, có hơn 40 cây chuối. Và lấy giấy tờ, rút alo bật ghi âm đút túi áo trên, mặt tươi tỉnh đi vô gặp anh U2.
- Cháu: E bị lỗi gì anh.
- U2: Xe nào.
- Cháu: xe kia.
- U2: Mũ, giấy tờ đủ cả chứ, k gương hả.
- Cháu: Mũ, giấy tờ đủ cả (cầm giấy trên tay). Không gương anh ạ.
- U2: Chở hàng cồng kềnh, thôi anh ghi cho lỗi nhẹ nhé. Đưa giấy tờ đây anh kiểm tra.
- Cháu: đưa giấy tờ và: Vâng, anh cho em cái biên bản, không gương anh nhỉ.
- U2: Ừ, k gương, mai lên kho bạc nộp nhé.
- Cháu: Bắt đầu nóng dần đều: Sao lại thế anh, lỗi không gương ghi biên bản phạt tại chỗ mà?!
- U2: Nhìn em, mắt trừng to: Nhưng tao không có loại biên bản ấy, mày lên kho bạc mà nộp.
- Cháu: Không có là việc của anh chứ, sao bắt em lên kho bạc được.
- U2: ĐCM mày, Bọn Mọi này, Tao nói k có là k có, tao cứ lập biển bản. (Các câu của U2 sau này hầu hết đều có chữ ĐCM này, cháu xin phép k viết nữa cho nó trong sáng câu chữ các cụ nhé!)
- Cháu: THôi anh cứ lập đi, tôi sẽ ghi vào ý kiến của tôi là bị giữ giấy tờ vì Cảnh sát không có biên bản phạt tại chỗ.
- U2: Mày đang ra lệnh chao tao làm đấy ah, mày là thằng éo nào mà bắt tao làm theo mày, bb của tao éo cần cái đó, mày làm gì được tao?.
- Cháu: BB mà k có chỗ cho tôi ghi ý kiến thì tôi không ký. Anh thích thì cứ lập, tôi k ký.
- U2: Tao cần éo gì ý kiến của mày, tao cho mày về phường luôn. Chống tao ah.
- Cháu: Anh dám thì cứ làm, tôi k sợ.
Lúc này 2 bên to tiếng lắm, 3 lão Dân Phòng (DP) + chú U1 nhảy vào chỉ mặt cháu: Tao cho cả người cả xe cả nhà chúng mày về đồn luôn. Dám chống bọn tao ah?!
- Cháu chỉ thẳng mặt thằng DP: Ông tránh ra, ông k có quyền nói chuyện với tối. Chỉ thẳng mặt chú U1: Xin lỗi, anh thích thì cứ đưa biên bản ra đây, tôi và xe đi về đồn, còn vợ con tôi k liên quan, chẳng có quyền gì bắt đi cùng. Mà không có biên bản thì tôi chẳng đi đâu hết.
U1, U2 blo bla, ĐCM nhặng xị lên, Cháu điên quá cầm cái điện thoại ra (cố tình cho nó thấy) và chỉ thẳng mặt mấy U: Tôi thách các anh cho xe tôi lên xe tải mà k có biên bản đấy, tôi gọi thẳng 113 luôn.(quên mất là phải gọi Hostline Bộ Công An như em từng làm mới đúng và nó mới sợ).
- U2: Mày gọi luôn đi, tao thách mày.
- U1: Mày ghi âm ah, mang ra đây tao xem. Tại sao mày dám, ai cho mày....
- Cháu: Chỗ này k cấm, tôi cứ làm, ống có quyền gì cấm tôi.
- U1, + U2: Tao cấm, tao k cho, mày mang ra đây cho tao xem?
- Cháu: Các ông là cái gì mà cấm tôi, là ai mà được phép kiểm tra tư trang của tôi?!
- U1: mặt đỏ gay - ĐCM thằng này, tao cho cả nhà về đồn, chống tao ah?!
- U2 chỉ U1: Mày ra kia để anh giải quyết. nhìn cháu và dịu giọng: Mày mang ra cho anh xem rồi xóa đi, anh trả giấy tờ cho mà về - rồi giơ giơ giấy tờ ra trước mặt cháu.
- Cháu cầm điện thoại ra, nhanh tay tắt ghi âm để ra màn hình chờ, giơ trước mặt lừa nó: TÔi có ghi gì đâu, anh nhìn màn hình này. Hehe.
- U2: Mày mở tao xem, rồi xóa đi.
- Cháu: Xem thì ok, anh bảo DP dắt xe lại chỗ cũ cho tôi! (Lúc đó chúng nó định cho 2b nhà cháu lên xe tải rồi)
Cháu mở thư mục... Video cho nó xem mấy file bọn cháu đang..thác loạn, hắn tin ngay . Hắn ngu chứ em ghi âm mà, nó nằm trong Record folder keke.
Cháu vênh mặt, nhìn thẳng U2: Anh em cứ làm việc với nhau thoải mái, đúng luật thì sao anh phải sợ cái ghi âm?! Trả tôi giấy tờ là xong- tôi đi về.
U2 trả giấy tờ cho em đầy tiếc nuối và tức giận. Em đi ra nhìn lại 1 lượt nhà chúng nó và nghĩ bụng: "Toàn gà, gặp phải cáo ăn sao nổi, tối nay OF nhà choa lại có topic mới rồi ", nhìn lại cabin thấy 1 mớ tiền 100k và mấy em sv mặt nghệt đang van xin bọn nó.
Chở gấu trên xe gấu vẫn run run về tận nhà...........
Chuyện hơi dài dòng về lần đầu nhà cháu chém lại xxx các cụ đọc cho vui. Cháu ghi âm, tí post ở bài sau cho các cụ dễ theo dõi.
Cháu update thông tin ở đây! =>
Để không mang tiếng bị "lặn sớm", cháu up thêm tí thông tin cho các cụ tham khảo ạ.
Hôm qua lúc 2 ông DP + ông U1 nhảy vào, định túm áo nhà cháu và giật alo thì bị cháu gạt ra. Cái kính "hịn" 50k mới mua ở lượt đi k may bị văng luôn 1 mắt, tiếc đứt cả ruột.
Nhiều cụ bẩu cháu "thực hiện nghĩa vụ công dân" , cho nên nên chiều nay cháu quyết định quay lại chỗ ấy, 1 là để lấy địa điểm chính xác, 2 là để tìm lại cái...mắt kính. Thế nhưng chiều nay các chú xxx vẫn đứng đó nên cháu nghĩ là cái mắt kính tèo rồi --> k vô tìm nữa. Tranh thủ mở alo, mở DSLR cùi bắn rồi té, k quên địa chỉ chỗ đó nữa.
Địa chỉ: Gần chỗ ngã 3 (4) phố Tam Trinh với cao tốc Pháp Vân - Thanh Trì, GPS chính xác như ảnh, em tranh thủ chụp luôn 1 nhát các chú đang làm nhiệm vụ...sau bụi chuối...
. Bookmark the permalink.
Công an là cha m ẹ dân mà.
Các bạn mà nói nhiều là lập thêm biên bản cho bỏ ghét đấy
Đảng viên trung kiên , còn đảng còn mình ,ngày nào cũng học tập đạo đực hồ chí minh chăng lẻ không đem ra áp dụng , thế thì học làm gì .
Thì ra nạn nhân là cô giúp việc mới đang đứng chịu trận trước bà chủ và hàng chục thực khách đang tất bật nhai và… nhẫn nại nghe. Bà chủ quán thấy nhiều người ngẩng đầu ngó, như được khuyến khích (ở Hà Nội còn gọi là được động viên), tay làm hàm càng… chửi!.. Càng chửi càng hăng.
Ở hàng hủ tiếu nổi tiếng trong “ngõ ẩm thực” phố Hàng Chiếu, bà chủ hàng cũng phải chửi người giúp việc liên tục. Bà chửi rất du dương, xen lẫn lời mời với khách hàng khá êm đềm:“Mày có rồ không mà cắt rau dài thế này?”. Rồi quay sang phía một khách hàng trẻ, bà tiếp nối luôn: “Em không ăn rau sống, à”. Rồi lại quay vào chửi người làm: “Cái con ngu vạ ngu vật kia, khách chờ vòng trong vòng ngoài mà cứ đứng như con chết rồi thế kia à?” Lại quay sang phía khách hàng bà “hát luôn”: “Chưa đến lượt em, đợi tí, gái nhé!”. Lại liên tục chửi: “”Xéo về quê mà hốc C.! Loại lười thối thây như mày chỉ tổ ngứa mắt tao!”. Quay sang khách bà đổi giọng một chút: “Ngồi xuống đây em, chật chội tí, thông cảm nhá!”… Cứ thế liên tục bà vừa chửi vừa “hát” vừa bán hàng, không hề biết mệt.
Nhiều người khẳng định họ đều ít nhất 1 lần vừa ăn hàng vừa… được nghe chủ quán chửi người làm. Bà Lan (bán hàng lưu niệm) kể: Cuối tuần trước, cả nhà bà đến quán hải sản biển B.H trên phố Tô Hiến Thành. Bà chủ ở đấy đang quát tháo một nhân viên, thỉnh thoảng lại xỉa xỉa con dao về phía cậu người làm; cậu này thì mặt lạnh tanh như không nghe thấy gì. Các cháu bà Lan ngồi cạnh sợ rúm ró trước lưỡi dao sắc lẻm thỉnh thoảng vung loang loáng trước mặt.
Trước những chủ quán mồm năm miệng mười, chửi người làm như hát hay, nhiều khách nghẹn. Bà Lan chỉ còn biết nói:”Nuốt chưa hết miếng đã muốn đứng lên, ăn một lần là cạch đến già”
Nhưng cũng với nhiều người, nghe chửi ở quán hàng thường như… vừa ăn vừa xem biểu diễn (cốt sao tiếng chửi không dành cho mình!).
Thế nên, “phong cách bán hàng” kiểu… chửi không chỉ phát huy cao độ ở các quán hàng nhỏ, mà nay nó còn được lan sang ở hệ thống nhà hàng bậc trung như L.V (phố Lý Thường Kiệt), Q.N (phố Phan Bội Châu)…
Văn hóa Hà Nội của các anh như thế đó
Một người bạn tôi ở Hà Nội, đang làm việc tại Sài Gòn, đã cam đoan rằng nếu ở Sài Gòn thì những hàng quán như thế không có một cơ hội nào sống sót. Dù rằng cũng còn có một vài hàng quán chưa tiếp đãi ân cần, chưa thể hiện được tính văn minh lịch sự đúng nghĩa, nhưng “phở đuổi, bún quát” thì không hề có. Ngay cả trong cách giao tiếp hàng ngày, hai tiếng “cảm ơn” và “xin lỗi” ở Sài Gòn cũng nhiều hơn ở Hà Nội. Anh bạn tôi ngán ngẩm: “Nếu vừa ăn vừa nghe chửi mà được gọi là “nét văn hóa Hà Nội” thì xin lỗi, chắc tôi không bao giờ dám nhận mình là người Hà Nội nữa”.
Một độc giả ở miền Nam cũng lên tiếng: “Tôi là người miền Nam, tôi thường hay ra Hà Nội công tác và rất thích các món ăn ở Hà Nội. Những lúc rảnh rỗi, tôi thường lân la ăn nhiều món ở Hà Nội. Tuy nhiên, ăn ở đây tôi có cảm giác mình không phải là thượng đế. Ăn mà phải tự mình phục vụ, tự bưng bê, lấy ghế, trông xe, giữ xe, tự đi tính tiền… rồi còn nghe chủ quán quát tháo, cằn nhằn.
Điều này khác hoàn toàn với trong miền Nam, khách hàng khi vào ăn được nhân viên giữ xe ân cần dắt xe, khi ra thì ân cần dắt ra, vào quán chỉ cần kêu, chủ quán phục vụ tận bàn, cho dù gọi lắt nhắt, đủ thứ thì bao giờ người bán hàng cũng vui vẻ, niềm nở.
Không có kiểu “không ăn thì biến” như ngoài Hà Nội”.
Một người có bạn ở nước ngoài về, hãnh diện đưa bạn đi ăn sáng ở quán bún riêu hôm mùng năm Tết. Khi phải đợi hơi lâu, anh bạn lịch sự hỏi người bán hàng, vậy mà được nhận ngay câu chửi: “Từ từ, là bố người ta đ… đâu mà đòi ăn là có được…”. Anh bạn người Hà Nội ngượng tím mặt, đành đem “lịch sử” ra bào chữa rằng “Cái thời mà anh biết về Hà Nội thanh lịch xưa qua rồi, thời đồ đá có lối giao tiếp của đồ đá, thời đồ đồng có lối giao tiếp của đồ đồng, thời đồ đểu có lối giao tiếp của đồ đểu. Anh bằng lòng vậy, anh chỉ ở đây vài ngày rồi đi, còn chúng tôi ở dài dài mới đau”.
Một độc giả khác kể: Tôi được một người bạn mời ăn phở tại quán Phở Nhớ trên đường Huỳnh Thúc Kháng (ngã tư Huỳnh Thúc Kháng – Nguyên Hồng). Thật ngạc nhiên khi bước vào đã nghe thấy bà chủ quán chửi người làm bằng ngôn ngữ thô tục hết chỗ nói, thật sự là ngồi ăn trong hoàn cảnh đó làm sao mà ngon được.
Chưa hết, khi anh bạn tôi hỏi người thái hành: “Hành chưa rửa hay sao mà trông bẩn thế?”. Lập tức bà chủ quán quát tháo: “Anh nói gì? Ai chưa rửa, nhà tôi bán hàng có cho mình anh đâu, ăn thì ăn không ăn thì bước, không cần bán, đ.m cái loại khách này đ.. cần”.
Ôi trời! Tôi nghe như tiếng sét bên tai, thật quá hãi hùng, tôi không thể hiểu nổi người bán phở này nghĩ cái gì trong đầu? Văn hóa nào dạy họ có cách cư xử như vậy? Bây giờ nghe cái gì có từ “Nhớ” tôi cũng giật mình! Thật sự là quán phở đáng “nhớ”! Tôi cảm thấy xấu hổ và xót xa cho Thủ đô của chúng ta”.
Không phải mình bạn xấu hổ đâu, cả Hà Nội, cả nước xấu hổ và ngay cả người VN ở nước ngoài cũng xấu hổ nếu có một du khách nào đó kể về văn hóa Hà Nội của các anh như thế đó.
Không tin bất cứ cái gì ở VN
Ngày 14-2, bà Huyền Thanh – Giám đốc Công ty cổ phần Thương mại & Du lịch Sen Rừng cho biết, lại vừa có thêm hai khách du lịch nước ngoài đi tự do bị taxi “dù” tại sân bay Nội Bài lừa tiền trắng trợn.
Ông bà Duguay Lionel trước khi sang Thái Lan thăm con gái đã dành một tuần vào VN du lịch từ ngày 13-2. Ở Canada, hai người đã tự đặt trước phòng khách sạn và đã biết rõ, giá taxi bốn chỗ từ Nội Bài về khu phố cổ Hà Nội cao nhất là 250.000 đồng VN một chuyến.
Theo lời kể của khách, mặc dù đã thỏa thuận với tài xế taxi ở Nội Bài đúng giá 250 ngàn nhưng khi về tới khách sạn tại phố Hàng Trống, người này “giở mặt” đòi thanh toán 450 ngàn. Thấy hai bên to tiếng, nhân viên khách sạn ra can thiệp nhưng tài xế taxi kiên quyết không mở cửa cho khách xuống. Cuối cùng, hai vợ chồng già đành phải trả thêm 200 ngàn để được yên thân.
Bà Thanh than phiền: “Khi tới văn phòng Sen Rừng mua tour, khách vẫn bất bình và tuyên bố “không tin bất cứ cái gì ở VN”.
Nghe câu này người nào còn ở Việt Nam mà không đau. Đau mà không chối cãi được, không “đính chính” gì được. Chỉ còn biết than: Ô hô! Ai tai!. Văn minh Thủ đô là như thế đó!
Và đến chuyện chợ búa
Tại chợ Ngã Tư Sở trưa 16-2, tại một quầy quần áo, một khách bị chủ hàng túm tóc, nắm chặt tay không cho đi, chủ hàng lấy lý do vì “chưa mở hàng, mặc cả rồi thì phải lấy!”. Hỏi ra, mới biết giá nói thách của chiếc áo là 300.000 đồng, khách chỉ trả 100.000 đồng. Thấy khách đi chợ tò mò đứng lại xem, bà chủ hàng đành buông tay giữ khách, tay kia quăng cái áo vào mặt khách, miệng không ngớt ném theo sau “thượng đế” những câu chửi tục tĩu.
– “Đồ con điên”, xấu như Thị Nở còn bon chen áo xống!”.
– “Khố rách áo ôm, một xu không dính túi thì đừng có sờ vào hàng người ta, hãm tài cả ngày!”.
Cảnh chèo kéo, chửi bới khách xem hàng rồi không mua, không chỉ đầy dẫy ở chợ Ngã Tư Sở mà còn “thường như cơm bữa” ở nhiều cửa hàng, chợ Hà Nội.
Có những điều mà nếu luật pháp nghiêm minh, quyết tâm trừng trị vẫn có thể dẹp được. Nhưng cũng có nhiều thứ mà luật pháp không thể can thiệp được. Người ta chửi thề mấy câu, nói tục vài tiếng, cử chỉ ngông nghênh thô lỗ, khó có thể phạt được, dù là phạt hành chính. Chỉ có sự giáo dục trong từng gia đình, trong từng con người từ lúc còn nhỏ, chỉ có tính cách truyền thống mới làm nên phong cách lịch lãm của một thành phố. Từ trên xuống dưới phải hấp thụ được cái tinh hoa đó thành thói quen và phải có thái độ phản kháng lập tức với những thái độ thô tục, những ngôn ngữ “chợ búa”. Không thể coi đó là chuyện bình thường để rồi chấp nhận nó như một lối sống. Nó sẽ phát huy làm tiêu tan cả một nền văn hóa thanh lịch của người Tràng An, ông cha ta đã để lại.
Em nghe tiếng Hà nội 1000 năm văn hiến đã lâu, nhưng bây giờ chỉ thấy 1000 năm văn " vật" thôi
hề Sài gòn
Tôi vào ăn chả cá Lã vọng một lần là biến luôn, không bao giờ thèm ghé lại.
Tôi thấy người Hà Nội bây giờ dễ tính quá, thích ăn quá. Chỉ vì một miếng ăn ngon mà phải chấp nhận, chịu đựng đủ thứ. Thấy cái cảnh mấy ông thì comle, mấy cô thì váy áo là lượt thế mà cứ phải bưng cái tô phở đi vòng vòng tìm ghế mà buồn cười. Ăn mà cực khổ đến thế thì thà ở nhà chàng hảng làm tô mỳ gói còn ngon hơn.
cứ tưởng nai tơ vấp phải sừng
còn bị cú lừa nhảy tửng tửng
chửi thề cho sướng miệng người dưng
vả vào mặt ai vỡ mồm ai
dở thói du côn tựa bụi đời
đảng có còn người không hở đảng
hay toàn một lũ đười ươi thôi
Công an nhân dân chưởi dân như chó
Công an núp xó như chó nhăn răng
Công an nhăn răng nhe răng như chó
Công an lấp ló làm chó nhe răng
Công an tranh ăn còn hăng hơn chó
Công an hành xử như chó khoe răng
Công an nói năng hung hăng như chó ( dại )
Công an ra ngõ đàn chó nhe răng
Nguyên Thạch
Nếu một người dân vì búc xúc khi bị hành xử một cách thái quá mà thốt lên một lời tục với đầy tớ của mình thì sự việc chắc chắn sẻ trở nên lớn lao hơn nhỉ!?
2. Thực sự, những người dân chúng tôi khi ra Hà Nôi chủ yếu là để chữa bệnh hay thăm người thân, còn quan thì ra chạy chức, chạy việc ( vì mọi nẻo đường đều về Hà Nội)... chứ ra đó để du lịch thì ít lắm. Vì thế, tôi thấy những ai đang bám trụ ở đó thật kiên cường. Chỉ thương những người gốc Hà Nội- thanh lịch, lịch lãm nay Hà Nội của họ đã mất, thay vào đó là Hà Nội rừng rú, bạo tàn, xiềng xích và giả dối.
Từ đó đến nay gia đình tôi không bao giờ giao lưu hay làm ăn với người BẮC VIỆT NỬA ,có chuyện cần đến cơ quan công quyền mà nghe cán bộ nói giọng bắc là tôi di ứng ngay ...XIN LỖI NÓI THẬT THƯỜNG HAY MẤT LÒNG .