Bùi Thị Minh Hằng - Quỳnh Anh con!
Suy nghĩ mãi cuối cùng mẹ thấy cũng nên viết cho con lá thư này, mặc dù mẹ từng có quyết định cứ để cho con phải tự trải nghiệm, tự tìm ra đáp số cho cuộc đời mình như con đã từng học môn Toán.
Mấy ngày qua, ở trong này mẹ được xem và đọc "báo chí nhà nước", họ thật hùng hậu khi có trong tay cả "hệ thống tuyên truyền" để thực hiện "màn kịch nhẫn tâm" như chính cái nhan đề mà những kẻ vô luân đặt ra. Và mẹ thật sự không bất ngờ hay ngỡ ngàng gì, khi mẹ quá hiểu bản chất với vô số trò bỉ ổi của những kẻ cướp ngày. Mà chính vì căm phẫn chúng nên mẹ mới đứng lên vạch mặt, và chắc chắn mẹ không bao giờ phải hối hận, kể cả hy sinh bản thân mẹ; khi mà tấc đất ông cha để lại với bao công sức của mẹ bị cướp, bị bán đi, và ngay cả con, là con do mẹ đẻ ra mà chúng sẵn sàng tuyên bố một cách trơ trẽn rằng "Tao cướp của mày đấy, tao cướp được của mày một thứ khiến cho mày lồng lộn lên đấy. Là đứa con mày đẻ ra, nó đ... thèm nhìn mày".
Thế đấy Quỳnh Anh ạ! Mẹ từng rất đau buồn, nhưng mẹ không nghĩ mình bất hạnh, trái lại mẹ được quá nhiều nên mẹ phải sống để trả ơn đời như bao năm nay mẹ từng làm, mẹ phải làm và quá nhiều món "nợ đời" phải trả.
Có lẽ, đọc bài báo những kẻ ít học viết ra mẹ tin rằng, dù con có u mê cũng thấy rõ: Thời gian qua, con đã bị chúng lợi dụng vào những trò gì với mẹ. Sinh con ra vào tháng 12/1986, nuôi con vất vả, cơ cực thế nào con hãy hỏi chính bố đẻ con đấy! Con có thể hỏi cả bà Kỳ, bác Minh Quyền, ông bà Lâm - Mậu, bà Ninh Nguyên...
Mẹ đã không còn đường sống mới để con lại mà đi Liên Xô, khi con mới được 5 tháng tuổi. Mẹ cũng phải cắn răng và nghe lời khuyên của bao người mới để con cho bà ngoại. Vì con có biết rằng, nếu bà ngoại yêu thương con cháu thì mẹ đâu phải xa con khi đó? Nhiều chuyện đau lòng lắm Q.A ạ! Mẹ không bao giờ muốn nói ra, thêm một lần cho xong. Mẹ thấy cũng cần chỉ ra cho con, để nếu con muốn biết sự thật, con hãy tìm hỏi những người ấy. Giờ đây, con cũng đã làm mẹ. Ít nhiều cái suy nghĩ của mẹ là cứ để con trải nghiệm cũng đã có nên mẹ sẽ nói với con mọi chuyện, dù chỉ một lần duy nhất trên đời.
Mẹ đi Liên Xô tháng 5/1987, trong cảnh đói nghèo kiệt quệ, bởi sinh con mẹ không thể buôn bán chợ búa vào thời gian đó. Con thì quặt quẹo ốm đau, mẹ cũng chỉ 39 - 40 kg, không chịu đựng được cảnh con khát sữa từng đêm, mẹ quyết định phải đi. Trong lúc đó, bà ngoại con là người giàu có, chuyên cho vay lãi (con có thể hỏi các cậu bên bà Quỳ, hỏi bác Thắng, mẹ anh Mít...). Mẹ ra đi hai bàn tay trắng, và tại sân bay, khi bà ngoại không thấy mẹ hỏi vay bà tiền mới đuổi theo lên đó. Mẹ nhận từ tay bà gói quà bà Quỳ gửi gồm bột nghệ, mỳ chính, và bà ngoại con mua cho mẹ 50 con công nhựa móc chìa khóa. Mẹ chỉ khóc,... khóc không đứng được dậy vì thương con. Bao tháng ở nhà không ngày nào đủ ăn để có sữa cho con bú, còn mấy ngày tập trung bên Đông Anh thì ăn uống đầy đủ, con thì không được bú nên sữa căng, mẹ phát sốt phát cuồng trong cái cảm giác nhớ con, con biết không?
Thật ra, lúc đó mẹ cũng chưa đủ suy nghĩ như bây giờ để biết hận, biết đau, mẹ chỉ có suy nghĩ trong đầu: Phải ra đi, phải kiếm thật nhiều tiền về lo cho con, không được đói nghèo...
Sang Liên Xô, mẹ vùi đầu làm việc và lo kiếm tiền. Trong tay không một đồng vốn, 50 con công bà ngoại mua, mẹ làm quà cho đám trẻ con quanh "ốp" cho vơi đi nỗi nhớ con. Mẹ kiếm tiền từ sức lao động kiệt quệ của mẹ, để bằng mọi giá khi được gửi hàng là mẹ đóng ngay thùng 10kg mỗi tháng về cho bà ngoại nuôi con. Mẹ tin bây giờ dù không nói con cũng hiểu được lòng người mẹ khi có đứa con đầu. Tất cả, tất cả chỉ cho đứa con mình. Nhưng mẹ không có được hạnh phúc như con nuôi cu Bi bây giờ nên mẹ phải xa con. Hơn một năm, sau khi có được số tiền kha khá đóng vào 4 thùng hàng gửi cho bà ngoại, mẹ đã không còn mơ ước gì nếu được trở về với con. Xong con biết không? Ngày mẹ trở về để sum họp thì bà ngoại ôm con đi trốn, 4 thùng hàng gửi về cũng không thấy đâu. Mẹ không bao giờ ngờ đến tình huống phải ra công an Lê Lợi để yêu cầu trả con cho mẹ, mẹ cũng không bao giờ muốn nghe những trận cãi nhau giữa bà và dì Hà về tranh giành tiền chênh lệch từ bán đồ của mẹ gửi về. Và cuối cùng, bà cũng đưa ra một danh mục hàng hóa mẹ gửi về với tuyên bố rất "sòng phẳng": TAO NUÔI CON MÀY HẾT RỒI. (con hãy ghi nhận ngoài công sinh con, mẹ đã nuôi con bằng 4 thùng hàng container trong 3 năm đầu đời con nhé!)
Rồi quá đau buồn với cảnh gia đình, tiền bạc đưa về mất hết, lại thêm chuyện tình cảm với bố con bị sứt mẻ, mà nguyên nhân con hãy hỏi lại bố con, con có thể tìm hiểu cả ông Lâm - Mậu, là người rất có uy tín ở thị xã và có công với gia đình ta xem tại sao? Nói ra chuyện này thật xấu hổ nhưng chắc con cũng muốn tìm hiểu cho rõ vì mẹ biết trong thời gian con sống với bên ngoại, con đã từng cầm dao rạch tay dì Hiền, phải khâu hơn 10 mũi, vết sẹo đó đang còn. Sau này, khi con bỏ nhà đi vì một lỗi nhỏ với mẹ và gia đình, rồi con bị lôi kéo về phía họ để chống lại mẹ. Thật lòng, mẹ không muốn tìm hiểu bất cứ chuyện gì. Mẹ vẫn tâm niệm, thời gian sẽ làm trọng tài cho tất cả và mẹ chờ cho con đủ hiểu ra. Mẹ đã phải cắn răng lần tràng hạt để quên đi bao chuyện đê tiện từ những kẻ tham lam, tàn độc nhưng lại là ruột thịt với mình. Người đời đã nói: "Một kẻ làm chó thì mình chịu khó làm người". Mẹ đã chọn cách tránh xa chúng, bởi mẹ nhìn... khi cuộc sống chúng ta khi khổ đau không ai giúp đỡ. Mẹ từng tủi nhục ghì chặt con, khi đưa con đang bệnh từ Hà Nội lên nhờ vả bà, mẹ phải làm đủ mọi việc như người ở để được ở trong nhà và nuôi con đang bệnh. Nhưng khi đặt con lên giường bà cạnh anh Quang, con bác Nga (cũng ở đó lúc ấy) thì bà vội xua đi: "Mang nó đi chỗ khác không nó đái ra giường tao". Mẹ đành phải ôm con đặt xuống gần nơi mẹ giặt quần áo, để giặt đồ, và biết bao tủi nhục mỗi khi bữa ăn đến. Những chuyện này mẹ tưởng chừng xa lắm rồi nhưng hàng xóm quanh đó còn nhớ đấy con ạ. Vì mẹ sinh ra và lớn lên tại đó, hàng xóm quanh đó sống gần nhà mình là lâu rồi, họ không lạ gì đâu. Sự thật có giấu cũng không được, mà bịa đặt phơi bày cũng không ai tin. Chính vì thế những gì tàn độc nhất mà những kẻ đê tiện làm là chúng lôi con cuộc, vào làm bình phong cho sự bỉ ổi của chúng, đâu phải tới bây giờ mà từ bao lâu nay. Mẹ đã từng chụp và công khai bao tin nhắn đe dọa, nhục mạ, trơ trẽn thể hiện bản chất đốn mạt, cuồng nộ của chúng. Đấy mới là bằng chứng, đấy mới là bản chất.
Mẹ đã không hề sai lầm khi chọn cách hành xử công khai và minh bạch.của những người chân chính, và rõ ràng đáp số đã có cho mọi người. Sự giả trá luôn bị phơi bày mà chỉ có những kẻ ít học bị mù khi không thấy. Thời nay có bao nhiêu người dân sẽ tin vào bọn tà quyền, khi mà nhìn tận mắt, nghe tận tai những thứ xấu xa, bỉ ổi mà chúng làm hả con? Gia đình ta là điển hình đáng xấu hổ đó, ai ở xa không biết nhưng chính chúng ta phải biết và mỗi người phải tự dằn vặt theo cấp độ của mình. Mẹ và con hay bất cứ ai đều không thể chọn gia đình để mình sinh ra như chọn mua một món đồ dùng, chính vì thế ta phải gánh nỗi đau nỗi nhục. Nhưng mẹ thấy nhẹ lòng phần nào khi mà bao năm qua mẹ chia sẻ được với nhiều người và nhận lại cũng rất nhiều vì mẹ dám phơi bày tất cả để bảo vệ chính nghĩa. Con dù u mê cũng phải nhận ra rằng chính nghĩa thuộc về số đông, một quốc gia còn có luật pháp thì mẹ không bao giờ tha thứ cho những kẻ cướp bóc, khốn nạn với từ người thân, ruột thịt ra đến xã hội (dì Hà con đã bị khởi tố vì chiếm đoạt, lừa đảo hàng tỉ đồng của những người nghèo). Luật pháp nếu có cũng không thể tha thứ cho những kẻ cố tình làm sai, những kẻ nhân danh công an, chính quyền để vi phạm pháp luật như việc họ bao che cho dì Hà con kéo côn đồ đến đánh mẹ, mà mẹ và nhân dân đã quay phim chụp ảnh đưa lên công khai, là hàng ngàn tin nhắn vi phạm pháp luật mà mẹ vẫn còn giữ và từng gửi cho các cơ quan pháp luật. Và trên hết, sau những trò mạt hạng của "màn kịch nhẫn tâm" thì con sẽ thấy một điều: nhân dân sẽ biết rõ hơn những trò hạ cấp của nhóm tà quyền. Mẹ sẽ được yêu thương, chia sẻ, cảm thông hơn nhiều lần trước đây, và chân tướng lũ người đê tiện sẽ hiện rõ hơn. Mẹ càng thấy rằng hạnh phúc không tự nhiên mà có, để đổi lấy sự thật, chính nghĩa thì rất nhiều con người phải hi sinh cuộc đời và bản thân mình con ạ. Mẹ đã làm rất đúng khi mẹ đã phanh phui từ bao năm qua. Và với nhận thức của người dân bây giờ thì không khó gì để họ nhận ra Chính - Tà.
Mẹ không biết con nghĩ gì khi con đặt tình mẹ bên cạnh việc con tiếp tay cho những kẻ "ngậm máu phun người", để chúng làm những việc vu khống mẹ (tất nhiên chúng không hề có bằng chứng hay việc làm chính danh). Mẹ chỉ biết rằng những ý nghĩ cuối cùng còn sót lại trong lòng mẹ về ý nguyện muốn "tìm lại" đứa con dứt ruột đẻ ra, vất vả, khốn khó, tủi nhục nuôi nấng từ bé tới 2006 đã dần cạn kiệt. Mẹ động viên mình rằng "đau một lần thôi", mẹ chưa mất mát hi sinh nhiều như bao bà mẹ Việt Nam trong cuộc đấu tranh vì độc lập, tự do cho dân tộc, nhiều người mất cả 10 đứa con. Mẹ chỉ có 3 đứa (vẫn bị các dì con nguyền rủa là "lũ không cha"), nếu có mất thì cũng không đau khổ như bao người đâu con ạ!
Mẹ cu Phúc (mẹ muốn gọi con như thế). Con hoàn toàn có quyền TỪ BỎ mẹ, nếu con thấy mẹ không xứng đáng. Chứ từ nay, mẹ sẽ không để cho bất kỳ kẻ đê tiện nào dùng con - dùng máu thịt của mẹ đế tấn công mẹ. Mẹ đã từng phải cạo trọc đầu giữa Rằm tháng bảy tại ĐỀN VÀ, ai cũng biết chứ đâu phải bây giờ? Mẹ cũng từng phải nghẹn ngào khi gọi bố con lên bao lần về chuyện đám cưới con, nhưng rồi mẹ cũng phải để chúng nó đang tâm làm cái việc "được lợi" cho chúng và đau tủi suốt đời cho gia đình mình. Về việc bố mẹ đẻ con không thể đứng ra trong ngày con lấy chồng. Đó là đạo lý đó hả con? Rồi mẹ cũng cố quên đi trong những ngày mẹ tủi nhục đi kiện đòi nhà thờ, bị chúng thuê người đánh đuổi, nhưng nghe con nói "không để đứa nào động đến mẹ" là mẹ lại bám víu lòng tin rằng: Mẹ chưa mất con - mẹ ôm cu Phúc về ở bên mẹ được vài ngày ngỡ rằng sắp tìm lại được con cháu... nhưng mẹ thật không ngờ... Đời mẹ dễ bị lừa vì tình cảm lắm, người thân yêu mà mưu mô thủ đoạn thì tránh sao được hả con?
Mấy ngày nay con có thấy vui khi con là nhân vật "quan trọng" để lũ diều hâu chuyên ăn xác chết bám vào con lên bày trò "thăm gặp" mẹ mà quay phim, chụp ảnh làm "tài liệu nói xấu, bôi nhọ". Nhưng ngược lại, mẹ phải "cảm ơn" mẹ cu Phúc, vì qua đây nhiều bạn bè mẹ và cả người dân mới càng hiểu rõ hơn những khốc liệt trong cuộc đời và càng hiểu thêm vì sao mẹ căm thù sự bất công, mẹ căm thù tà quyền và những kẻ bán nước hại dân đến thế!? Bởi chính mẹ gánh chịu từ nỗi đau riêng cho đến nỗi đau chung trong suốt cuộc đời 49 năm qua để đến ngày chúng nó cho người đâm xe sát hại mẹ (15/06/2011). Mẹ mới đau thương khắc lên vai mình 4 chữ : NỢ NƯỚC - THÙ NHÀ. Mẹ cu Phúc à! Con đã làm mẹ và sẽ đi qua một chặng đường như mẹ nên mẹ quyết định chọn thời gian làm vị quan tòa phán xử cho tất cả mọi điều. Mẹ không muốn khơi lại bao đau thương, tủi nhục mà mẹ phải gánh chịu và các con ít nhiều là nạn nhân nên mẹ quyết định viết lá thư này cho con để sau này trên đường đời con bước đi, con hãy soi rọi và nhìn nhận cho kỹ và con sẽ có ứng xử với những kẻ làm những trò "lố bịch", những kẻ đê tiện với "màn kịch nhẫn tâm" con nhé! Mẹ tin và khẳng định rằng "Kẻ nào gieo thù thì kẻ đó phải chuốc oán", nhân - quả ở đời này ai cũng biết mà con. Mẹ tin rằng, con đã từng cầm dao rạch nát tay dì Hiền khi con cho rằng nó lợi dụng, xúc phạm đến mẹ thì mẹ tin chắc chắn là con đủ khôn ngoan và bản lĩnh sau này để "hóa giải" những đau thương, thù hận chất chồng của những kẻ đốn mạt gây ra cho chúng ta. Đời có vay có trả con ạ. Kể từ hôm nay mẹ không muốn có thêm một lần nào gặp gỡ nữa, con gởi lại cuốn "sổ thăm nuôi" cho em Nhân. Dù không có đứa con nào thì mẹ cũng không bị đơn độc trong cuộc đời này đâu.
Con ráng nuôi dạy cu Phúc, cuộc đời còn dài lắm Quỳnh Anh ạ! Để khi cu Phúc bằng tuổi con bây giờ sẽ có câu trả lời con nhé! Chúc các con và cháu luôn vui vẻ, hạnh phúc. Luôn cầu nguyện cho các con và cháu không phải gặp bất trắc trong cuộc đời.
Suy nghĩ mãi cuối cùng mẹ thấy cũng nên viết cho con lá thư này, mặc dù mẹ từng có quyết định cứ để cho con phải tự trải nghiệm, tự tìm ra đáp số cho cuộc đời mình như con đã từng học môn Toán.
Mấy ngày qua, ở trong này mẹ được xem và đọc "báo chí nhà nước", họ thật hùng hậu khi có trong tay cả "hệ thống tuyên truyền" để thực hiện "màn kịch nhẫn tâm" như chính cái nhan đề mà những kẻ vô luân đặt ra. Và mẹ thật sự không bất ngờ hay ngỡ ngàng gì, khi mẹ quá hiểu bản chất với vô số trò bỉ ổi của những kẻ cướp ngày. Mà chính vì căm phẫn chúng nên mẹ mới đứng lên vạch mặt, và chắc chắn mẹ không bao giờ phải hối hận, kể cả hy sinh bản thân mẹ; khi mà tấc đất ông cha để lại với bao công sức của mẹ bị cướp, bị bán đi, và ngay cả con, là con do mẹ đẻ ra mà chúng sẵn sàng tuyên bố một cách trơ trẽn rằng "Tao cướp của mày đấy, tao cướp được của mày một thứ khiến cho mày lồng lộn lên đấy. Là đứa con mày đẻ ra, nó đ... thèm nhìn mày".
Thế đấy Quỳnh Anh ạ! Mẹ từng rất đau buồn, nhưng mẹ không nghĩ mình bất hạnh, trái lại mẹ được quá nhiều nên mẹ phải sống để trả ơn đời như bao năm nay mẹ từng làm, mẹ phải làm và quá nhiều món "nợ đời" phải trả.
Có lẽ, đọc bài báo những kẻ ít học viết ra mẹ tin rằng, dù con có u mê cũng thấy rõ: Thời gian qua, con đã bị chúng lợi dụng vào những trò gì với mẹ. Sinh con ra vào tháng 12/1986, nuôi con vất vả, cơ cực thế nào con hãy hỏi chính bố đẻ con đấy! Con có thể hỏi cả bà Kỳ, bác Minh Quyền, ông bà Lâm - Mậu, bà Ninh Nguyên...
Mẹ đã không còn đường sống mới để con lại mà đi Liên Xô, khi con mới được 5 tháng tuổi. Mẹ cũng phải cắn răng và nghe lời khuyên của bao người mới để con cho bà ngoại. Vì con có biết rằng, nếu bà ngoại yêu thương con cháu thì mẹ đâu phải xa con khi đó? Nhiều chuyện đau lòng lắm Q.A ạ! Mẹ không bao giờ muốn nói ra, thêm một lần cho xong. Mẹ thấy cũng cần chỉ ra cho con, để nếu con muốn biết sự thật, con hãy tìm hỏi những người ấy. Giờ đây, con cũng đã làm mẹ. Ít nhiều cái suy nghĩ của mẹ là cứ để con trải nghiệm cũng đã có nên mẹ sẽ nói với con mọi chuyện, dù chỉ một lần duy nhất trên đời.
Mẹ đi Liên Xô tháng 5/1987, trong cảnh đói nghèo kiệt quệ, bởi sinh con mẹ không thể buôn bán chợ búa vào thời gian đó. Con thì quặt quẹo ốm đau, mẹ cũng chỉ 39 - 40 kg, không chịu đựng được cảnh con khát sữa từng đêm, mẹ quyết định phải đi. Trong lúc đó, bà ngoại con là người giàu có, chuyên cho vay lãi (con có thể hỏi các cậu bên bà Quỳ, hỏi bác Thắng, mẹ anh Mít...). Mẹ ra đi hai bàn tay trắng, và tại sân bay, khi bà ngoại không thấy mẹ hỏi vay bà tiền mới đuổi theo lên đó. Mẹ nhận từ tay bà gói quà bà Quỳ gửi gồm bột nghệ, mỳ chính, và bà ngoại con mua cho mẹ 50 con công nhựa móc chìa khóa. Mẹ chỉ khóc,... khóc không đứng được dậy vì thương con. Bao tháng ở nhà không ngày nào đủ ăn để có sữa cho con bú, còn mấy ngày tập trung bên Đông Anh thì ăn uống đầy đủ, con thì không được bú nên sữa căng, mẹ phát sốt phát cuồng trong cái cảm giác nhớ con, con biết không?
Thật ra, lúc đó mẹ cũng chưa đủ suy nghĩ như bây giờ để biết hận, biết đau, mẹ chỉ có suy nghĩ trong đầu: Phải ra đi, phải kiếm thật nhiều tiền về lo cho con, không được đói nghèo...
Sang Liên Xô, mẹ vùi đầu làm việc và lo kiếm tiền. Trong tay không một đồng vốn, 50 con công bà ngoại mua, mẹ làm quà cho đám trẻ con quanh "ốp" cho vơi đi nỗi nhớ con. Mẹ kiếm tiền từ sức lao động kiệt quệ của mẹ, để bằng mọi giá khi được gửi hàng là mẹ đóng ngay thùng 10kg mỗi tháng về cho bà ngoại nuôi con. Mẹ tin bây giờ dù không nói con cũng hiểu được lòng người mẹ khi có đứa con đầu. Tất cả, tất cả chỉ cho đứa con mình. Nhưng mẹ không có được hạnh phúc như con nuôi cu Bi bây giờ nên mẹ phải xa con. Hơn một năm, sau khi có được số tiền kha khá đóng vào 4 thùng hàng gửi cho bà ngoại, mẹ đã không còn mơ ước gì nếu được trở về với con. Xong con biết không? Ngày mẹ trở về để sum họp thì bà ngoại ôm con đi trốn, 4 thùng hàng gửi về cũng không thấy đâu. Mẹ không bao giờ ngờ đến tình huống phải ra công an Lê Lợi để yêu cầu trả con cho mẹ, mẹ cũng không bao giờ muốn nghe những trận cãi nhau giữa bà và dì Hà về tranh giành tiền chênh lệch từ bán đồ của mẹ gửi về. Và cuối cùng, bà cũng đưa ra một danh mục hàng hóa mẹ gửi về với tuyên bố rất "sòng phẳng": TAO NUÔI CON MÀY HẾT RỒI. (con hãy ghi nhận ngoài công sinh con, mẹ đã nuôi con bằng 4 thùng hàng container trong 3 năm đầu đời con nhé!)
Rồi quá đau buồn với cảnh gia đình, tiền bạc đưa về mất hết, lại thêm chuyện tình cảm với bố con bị sứt mẻ, mà nguyên nhân con hãy hỏi lại bố con, con có thể tìm hiểu cả ông Lâm - Mậu, là người rất có uy tín ở thị xã và có công với gia đình ta xem tại sao? Nói ra chuyện này thật xấu hổ nhưng chắc con cũng muốn tìm hiểu cho rõ vì mẹ biết trong thời gian con sống với bên ngoại, con đã từng cầm dao rạch tay dì Hiền, phải khâu hơn 10 mũi, vết sẹo đó đang còn. Sau này, khi con bỏ nhà đi vì một lỗi nhỏ với mẹ và gia đình, rồi con bị lôi kéo về phía họ để chống lại mẹ. Thật lòng, mẹ không muốn tìm hiểu bất cứ chuyện gì. Mẹ vẫn tâm niệm, thời gian sẽ làm trọng tài cho tất cả và mẹ chờ cho con đủ hiểu ra. Mẹ đã phải cắn răng lần tràng hạt để quên đi bao chuyện đê tiện từ những kẻ tham lam, tàn độc nhưng lại là ruột thịt với mình. Người đời đã nói: "Một kẻ làm chó thì mình chịu khó làm người". Mẹ đã chọn cách tránh xa chúng, bởi mẹ nhìn... khi cuộc sống chúng ta khi khổ đau không ai giúp đỡ. Mẹ từng tủi nhục ghì chặt con, khi đưa con đang bệnh từ Hà Nội lên nhờ vả bà, mẹ phải làm đủ mọi việc như người ở để được ở trong nhà và nuôi con đang bệnh. Nhưng khi đặt con lên giường bà cạnh anh Quang, con bác Nga (cũng ở đó lúc ấy) thì bà vội xua đi: "Mang nó đi chỗ khác không nó đái ra giường tao". Mẹ đành phải ôm con đặt xuống gần nơi mẹ giặt quần áo, để giặt đồ, và biết bao tủi nhục mỗi khi bữa ăn đến. Những chuyện này mẹ tưởng chừng xa lắm rồi nhưng hàng xóm quanh đó còn nhớ đấy con ạ. Vì mẹ sinh ra và lớn lên tại đó, hàng xóm quanh đó sống gần nhà mình là lâu rồi, họ không lạ gì đâu. Sự thật có giấu cũng không được, mà bịa đặt phơi bày cũng không ai tin. Chính vì thế những gì tàn độc nhất mà những kẻ đê tiện làm là chúng lôi con cuộc, vào làm bình phong cho sự bỉ ổi của chúng, đâu phải tới bây giờ mà từ bao lâu nay. Mẹ đã từng chụp và công khai bao tin nhắn đe dọa, nhục mạ, trơ trẽn thể hiện bản chất đốn mạt, cuồng nộ của chúng. Đấy mới là bằng chứng, đấy mới là bản chất.
Mẹ đã không hề sai lầm khi chọn cách hành xử công khai và minh bạch.của những người chân chính, và rõ ràng đáp số đã có cho mọi người. Sự giả trá luôn bị phơi bày mà chỉ có những kẻ ít học bị mù khi không thấy. Thời nay có bao nhiêu người dân sẽ tin vào bọn tà quyền, khi mà nhìn tận mắt, nghe tận tai những thứ xấu xa, bỉ ổi mà chúng làm hả con? Gia đình ta là điển hình đáng xấu hổ đó, ai ở xa không biết nhưng chính chúng ta phải biết và mỗi người phải tự dằn vặt theo cấp độ của mình. Mẹ và con hay bất cứ ai đều không thể chọn gia đình để mình sinh ra như chọn mua một món đồ dùng, chính vì thế ta phải gánh nỗi đau nỗi nhục. Nhưng mẹ thấy nhẹ lòng phần nào khi mà bao năm qua mẹ chia sẻ được với nhiều người và nhận lại cũng rất nhiều vì mẹ dám phơi bày tất cả để bảo vệ chính nghĩa. Con dù u mê cũng phải nhận ra rằng chính nghĩa thuộc về số đông, một quốc gia còn có luật pháp thì mẹ không bao giờ tha thứ cho những kẻ cướp bóc, khốn nạn với từ người thân, ruột thịt ra đến xã hội (dì Hà con đã bị khởi tố vì chiếm đoạt, lừa đảo hàng tỉ đồng của những người nghèo). Luật pháp nếu có cũng không thể tha thứ cho những kẻ cố tình làm sai, những kẻ nhân danh công an, chính quyền để vi phạm pháp luật như việc họ bao che cho dì Hà con kéo côn đồ đến đánh mẹ, mà mẹ và nhân dân đã quay phim chụp ảnh đưa lên công khai, là hàng ngàn tin nhắn vi phạm pháp luật mà mẹ vẫn còn giữ và từng gửi cho các cơ quan pháp luật. Và trên hết, sau những trò mạt hạng của "màn kịch nhẫn tâm" thì con sẽ thấy một điều: nhân dân sẽ biết rõ hơn những trò hạ cấp của nhóm tà quyền. Mẹ sẽ được yêu thương, chia sẻ, cảm thông hơn nhiều lần trước đây, và chân tướng lũ người đê tiện sẽ hiện rõ hơn. Mẹ càng thấy rằng hạnh phúc không tự nhiên mà có, để đổi lấy sự thật, chính nghĩa thì rất nhiều con người phải hi sinh cuộc đời và bản thân mình con ạ. Mẹ đã làm rất đúng khi mẹ đã phanh phui từ bao năm qua. Và với nhận thức của người dân bây giờ thì không khó gì để họ nhận ra Chính - Tà.
Mẹ không biết con nghĩ gì khi con đặt tình mẹ bên cạnh việc con tiếp tay cho những kẻ "ngậm máu phun người", để chúng làm những việc vu khống mẹ (tất nhiên chúng không hề có bằng chứng hay việc làm chính danh). Mẹ chỉ biết rằng những ý nghĩ cuối cùng còn sót lại trong lòng mẹ về ý nguyện muốn "tìm lại" đứa con dứt ruột đẻ ra, vất vả, khốn khó, tủi nhục nuôi nấng từ bé tới 2006 đã dần cạn kiệt. Mẹ động viên mình rằng "đau một lần thôi", mẹ chưa mất mát hi sinh nhiều như bao bà mẹ Việt Nam trong cuộc đấu tranh vì độc lập, tự do cho dân tộc, nhiều người mất cả 10 đứa con. Mẹ chỉ có 3 đứa (vẫn bị các dì con nguyền rủa là "lũ không cha"), nếu có mất thì cũng không đau khổ như bao người đâu con ạ!
Mẹ cu Phúc (mẹ muốn gọi con như thế). Con hoàn toàn có quyền TỪ BỎ mẹ, nếu con thấy mẹ không xứng đáng. Chứ từ nay, mẹ sẽ không để cho bất kỳ kẻ đê tiện nào dùng con - dùng máu thịt của mẹ đế tấn công mẹ. Mẹ đã từng phải cạo trọc đầu giữa Rằm tháng bảy tại ĐỀN VÀ, ai cũng biết chứ đâu phải bây giờ? Mẹ cũng từng phải nghẹn ngào khi gọi bố con lên bao lần về chuyện đám cưới con, nhưng rồi mẹ cũng phải để chúng nó đang tâm làm cái việc "được lợi" cho chúng và đau tủi suốt đời cho gia đình mình. Về việc bố mẹ đẻ con không thể đứng ra trong ngày con lấy chồng. Đó là đạo lý đó hả con? Rồi mẹ cũng cố quên đi trong những ngày mẹ tủi nhục đi kiện đòi nhà thờ, bị chúng thuê người đánh đuổi, nhưng nghe con nói "không để đứa nào động đến mẹ" là mẹ lại bám víu lòng tin rằng: Mẹ chưa mất con - mẹ ôm cu Phúc về ở bên mẹ được vài ngày ngỡ rằng sắp tìm lại được con cháu... nhưng mẹ thật không ngờ... Đời mẹ dễ bị lừa vì tình cảm lắm, người thân yêu mà mưu mô thủ đoạn thì tránh sao được hả con?
Mấy ngày nay con có thấy vui khi con là nhân vật "quan trọng" để lũ diều hâu chuyên ăn xác chết bám vào con lên bày trò "thăm gặp" mẹ mà quay phim, chụp ảnh làm "tài liệu nói xấu, bôi nhọ". Nhưng ngược lại, mẹ phải "cảm ơn" mẹ cu Phúc, vì qua đây nhiều bạn bè mẹ và cả người dân mới càng hiểu rõ hơn những khốc liệt trong cuộc đời và càng hiểu thêm vì sao mẹ căm thù sự bất công, mẹ căm thù tà quyền và những kẻ bán nước hại dân đến thế!? Bởi chính mẹ gánh chịu từ nỗi đau riêng cho đến nỗi đau chung trong suốt cuộc đời 49 năm qua để đến ngày chúng nó cho người đâm xe sát hại mẹ (15/06/2011). Mẹ mới đau thương khắc lên vai mình 4 chữ : NỢ NƯỚC - THÙ NHÀ. Mẹ cu Phúc à! Con đã làm mẹ và sẽ đi qua một chặng đường như mẹ nên mẹ quyết định chọn thời gian làm vị quan tòa phán xử cho tất cả mọi điều. Mẹ không muốn khơi lại bao đau thương, tủi nhục mà mẹ phải gánh chịu và các con ít nhiều là nạn nhân nên mẹ quyết định viết lá thư này cho con để sau này trên đường đời con bước đi, con hãy soi rọi và nhìn nhận cho kỹ và con sẽ có ứng xử với những kẻ làm những trò "lố bịch", những kẻ đê tiện với "màn kịch nhẫn tâm" con nhé! Mẹ tin và khẳng định rằng "Kẻ nào gieo thù thì kẻ đó phải chuốc oán", nhân - quả ở đời này ai cũng biết mà con. Mẹ tin rằng, con đã từng cầm dao rạch nát tay dì Hiền khi con cho rằng nó lợi dụng, xúc phạm đến mẹ thì mẹ tin chắc chắn là con đủ khôn ngoan và bản lĩnh sau này để "hóa giải" những đau thương, thù hận chất chồng của những kẻ đốn mạt gây ra cho chúng ta. Đời có vay có trả con ạ. Kể từ hôm nay mẹ không muốn có thêm một lần nào gặp gỡ nữa, con gởi lại cuốn "sổ thăm nuôi" cho em Nhân. Dù không có đứa con nào thì mẹ cũng không bị đơn độc trong cuộc đời này đâu.
Con ráng nuôi dạy cu Phúc, cuộc đời còn dài lắm Quỳnh Anh ạ! Để khi cu Phúc bằng tuổi con bây giờ sẽ có câu trả lời con nhé! Chúc các con và cháu luôn vui vẻ, hạnh phúc. Luôn cầu nguyện cho các con và cháu không phải gặp bất trắc trong cuộc đời.
Thanh Hà, 18/04/2012
14 tên trong BCT đang sợ hãi trước lòng dũng cảm của Minh Hằng. Ngày mai chúng nó sẽ van xin Minh Hằng tha tội chết cho chúng nó.
Mẹ, chỗ dựa an toàn của tinh thần những khi vui, khi buồn, hình như không thương chị.
Con, cơ nghiệp của kẻ sinh thành, thì vì những trúc trắc của cuộc đời, hình như không hiểu chị.
Chia sẻ với chị nỗi mất mát qua chua xót này.
Mong chị vượt qua mọi nỗi đau riêng... Tiếp tục cuộc chiến đấu cho nhân quyền của người dân Việt Nam. Chúc chị sức khỏe.
Bùi Hằng đã nói rằng: Cuộc đấu tranh này 1 phần phaie dành lại các con mình mà...
Chúng là máu thịt của mình rứt ra, nuôi lớn bằng chính dòng "máu trắng" và bao mồ hôi nước mắt của mình, làm sao mình không mở lòng đón chúng. Chỉ mất con khi chính nó không thể chấp nhận mình thôi!
Có điều tất cả đều nghỉ rằng do đất nước sau chiến tranh nhiều khó khăn, chả mấy ai đặt câu hỏi: VÌ AI GÂY DỰNG CHO NÊN NỔI NÀY?
Dù vậy tôi vẫn tin chị Hằng ạ. Sự thật rồi sẽ hiễn hiện. Cái gì của chị phải đươc trả lại cho chị. Những kẻ âm mưu chiếm đoạt, lừa dối rồi sẽ lộ mặt với sự nguyền rủa muôn đời. Cầu mong ơn trên soi sáng cho cháu sáng suốt nhìn được lòng mẹ bao la như thế nào. Cầu mong hạnh phúc sẽ sớm đến trong gia đình chị. Thân ái!
Gởi cháu Quỳnh Anh: Một người MẸ yêu tổ quốc, yêu quê hương và yêu dân tộc không thể nào và không bao giờ là một ngưởi mẹ xấu. Mong cháu hảy nhớ đều này. Tiện đây gởi cháu môt bài thơ để suy nghĩ.
MẸ
Có nuôi con mới biết lòng của mẹ
Có bạc đầu mới hiểu nổi lời mẹ ru
Nụ cười hiền vẫn sống mãi thiên thu
Dù vóc hạt đã đi vào vĩnh cửu
Đời con người non trăm năm ngắn ngủi
Kiếp phù sinh một thế kỷ chưa tròn
Trọn cuộc đời mẹ sống chỉ vì con
Ơn phước đó làm sao con báo đáp
Tình của mẹ như biển đông rào rạt
Lòng của con như hạt cát ven sông
Trên đời này mẹ mãi là vừng đông
Là hạnh phúc suốt đời con bé dại
Một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày
Chỉ có một ngày dành cho mẹ ( Mother Day : 13/06)
Một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày
Mẹ lại dành hết cho con
Từ ngàn xưa nước chảy đá mòn
Dòng nước mắt có bao giờ chảy ngược
Nơi vĩnh viễn còn xin người an phước
Vạn tấm lòng xin xếp dưới chân thương
Nhận nơi con lời lẽ thật bình thường
Xin lỗi mẹ mẹ ơi xin lỗi mẹ
Nhưng trong thâm tâm và linh cảm người Mẹ, Bùi Hằng lại cứ tin và nghĩ rằng Bùi Hằng sẽ LẤY LẠI được các con mình từ chính sau những việc làm của TRÒ LỐ BỊC- và MÀN KỊCH NHẪN TÂM mà bọn báo đài cùng với những kẻ đê tiện kia dàn dựng ra
Và hình như Bùi Hằng đúng, vì tối qua Quỳnh Anh và chồng cháu đã gọi điện hỏi thăm Mẹ và nói muốn đưa con vào thăm Bà....
Rồi đây cháu sẽ hiểu, và cháu đang hiểu rồi đấy- Bùi Hằng luôn tin như thế khi mà Bùi Hằng từng nói với bạn bè đồng đội của mình nhiều lần rằng: 1 PHẦN CỦA CUỌC CHIẾN- CUỘC ĐẤU TRANH NÀY LÀ ĐỂ GIÀNH LẠI NHỮNG ĐỨA CON
Bùi Hằng 1 mình bươn chải ra sao trong hơn 20 năm qua để có thể nuôi được 3 đứa con ăn học tới lớn- ít nhất cũng đủ tuổi công dân- thế thì làm sao lại để ai đó cướp đi như lời họ nói?
Các cháu sẽ trở thành những on người biết phải trái đúng sai sau những biến cố này. Một ngày gàn thôi hy vọng sẽ báo tin vui cùng công đồng để mọi người mừng cho sự sum họp của gia đình Bùi Hằng và đây có lẽ là sự khởi đầu cho những sum họp trong sự chiến thắng của công cuộc đấu tranh giành giật lại những gì đã mất từ trong mỗi gia đình rồi ra tới cộng đồng và trên tất cả là CHIẾN THẮNG LỚN NHẤT CHO DÂN TỘC TA TRONG CUỘC ĐẤU TRANH VÌ NỀN TỰ DO DÂN CHỦ
Chúng ta hãy tin như thế vì chúng ta có chính nghĩa!
Nhưng đọc tới đây thì lại vui vì ...đã thấy ánh sáng cuối đường hầm!
Vâng, chị nói đúng: mọi việc làm có chính nghiã tất nhiên chiến thắng sẽ thuộc về ta.
Chị tin thế. Tôi tin thế. Mọi người cũng tin thế.
Chúc chị thật vui khi tìm lại những gì tưởng như đã mất...
Tôi tin rằng sẽ có một ngày con gái của chị sẽ ôm mẹ mà khóc như mưa ....
Chúc chị chóng khỏe, luôn tin tưởng vào Sự Thật vì nó sẽ đập chết tất cả những : Dối tra,lọc lừa,độc ác,lưu manh, gian ác & tàn bạo...
Tôi luôn theo từng bước đi của chị kê từ ngày biết chị trong 11 cuộc biếu tình vì yêu nước!!!Chúc chị luôn khỏe và đồng hành cùng dân tộc ĐỔI MỚI???
Chào than mến và tin tưởng CHÍNH NGHĨA sẽ thăng BẠO TÀN !!!
Nỗi đau từ trong gia đình khiến Hằng cảm nhận sâu sắc hơn nỗi đau chung của xã hội,cộng đồng.
Không gì thiêng liêng hơn tình Mẫu Tử.Cầu chúc mẹ con Hằng sớm đoàn tụ.
Bình an và bảo trọng Hằng nhé.
Chúng ta phải làm tất cả dù những việc nhỏ nhất cho nền tảng thành công và xây dựng 1 Việt Nam TỰ DO - DÂN CHỦ
Cái xấu sẽ phải tiễu trừ. Mình tin như thế! Sẽ còn nhiều cuộc ĐOÀN TỤ mình nói thế thay cho cả tâm tu của chị Hồng Phi đấy , đúng không?!Hãy vượt qua những ngày tháng này và TIN TƯỞNG nhé!
Nhớ Hà Nội, nhớ những lần cafe ngắn ngủi,chưa đủ để trao đổi tâm tư,nhớ cả cái tự ái cỏn con của mình lần biểu tình thứ 12 không thành với bạn và PB..để rồi không ngồi lại cho đến phút cuối cùng.
Rồi bao chuyện xảy ra, bị chúng o ép, hành hung,xua đuổi, cũng do hoàn cảnh gia đình mỗi ngừoi mỗi khác,nên mình phải ra đi . H nói đúng,nối đau đâu có phải lúc nào cũng nói được thành lời?
Đúng,H đang có không những bạn bè,đồng đội trong,ngoài nước,mà cả bạn bè quốc tế mến yêu, cảm phục .
Mình tự hào vì được là bạn của những nguòi như anh Vũ ,như Hằng!
Còn bọn gian tà thì giữa tuồng hỉ hả,sướng rơn vì ám hại được kẻ hiền lương, hưởng được nhiều tiền bạc...Hãy đợi đấy. TUỒNG NÀO MÀ KHÔNG CÓ HỒI KẾT..các bác đoán hồi kết hộ tí nhá!
Chúc chị luôn mạnh khỏe để đi đến cùng đấu tranh co công lý.
Nhắn với Quỳnh Anh: em rất may mắn có được 1 người mẹ như thế đấy, hãy quay về với lẽ phải, với mẹ Hằng. Hãy ôm lấy mẹ mà nói lời xin lỗi em nhé
Đi khắp thế gian không ai tốt bằng Mẹ.
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng Cha.
Nước biển mênh mông không đong đầy tình Mẹ.
Mây trời lồng lộng không phủ kín công Cha.
Tần tảo sớm hôm Mẹ nuôi con khôn lớn.
Mang cả tấm thân Cha che chở đời con.
Ai còn Mẹ xin đừng làm Mẹ khóc.
Đừng để buồn lên mắt Mẹ nghe không ?
Cầu nguyện mẹ con sẽ hiểu nhau một ngày không xa. Mong chị sẽ được nghe lời tâm sự từ đáy lòng của cháu, chắc cháu cũng có vô số lời muốn tỏ bày với chị.
Peace to both of you.
mẹ tốt dám hy sinh cho các con cái dạy dỗ chúng thành người bằng chính nghị
lực cũa một phụ nữ chân yếu tay mềm đã thế cô lại còn là một người yêu đất
nước VN hình cong chữ S chịu mọi sự đau khổ tù tội do bọn sói lang gây ra
cho cô !anh thực ngưỡng mộ ! mong lần sau nếu có vào saigon gia đình sẽ mời
cô môt buỗi tiệc nhé ! thân