Một tập đoàn lãnh đạo vô liêm sỉ
Lê Duy Nhân – Chẳng cần phải đợi đến lúc chính thức công bố, người dân trong và ngoài nước mới biết những khuôn mặt mới mà cũ trên thượng từng quyền lực đảng CSVN, vì việc bầu bán Trung Ương rồi Bộ Chính Trị chỉ là trò trình diễn, trong thực tế việc ai đi ai ở, ai ngồi ghế Tổng Bí Thư, ai ngồi ghế Thủ tướng, ghế Chủ tịch nước, ghế Chủ tịch Quốc Hội thì đã được mua bán, dàn xếp trước đại hội đảng cả năm, nên Sứ quán Mỹ ở Saigon mới biết mà báo cáo về nước (do Wikileaks rò rỉ).
Người ta không ngạc nhiên khi “thế tử” Nông Quốc Tuấn lọt được vào Trung Ương Đảng, vì mưu đồ này đã được “đức vua cha” tiến hành từ trước đại hội X. Nhưng việc nhét Nguyễn Thanh Nghị, con trai của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng vào Trung Ương Đảng mà không thông qua đề cử của đảng bộ và được bầu ngay tại đại hội, là một hành động coi thường luật lệ Đảng, khinh thường 1.400 đại biểu. Thế mà không một đại biểu nào dám lên tiếng phải đối.
Ngoài Nông Quốc Tuấn, Nguyễn Chí Vịnh (con trai tướng Nguyễn Chí Thanh, một người từng bị nhiều tướng lãnh lên án và yêu cầu Bộ Chính Trị truất bỏ) một lọat con cháu lãnh tụ cao cấp đuợc cấy vào Trung Ương Đảng trong “qui họach trồng người” của Bộ Chính Trị như :
– Trần Sỹ Thanh, cháu ông Nguyễn Sinh Hùng, người mới lên chức Chủ tịch Quốc Hội;
– Nguyễn Xuân Anh, con trai của Ủy Viên Bộ Chính Trị Nguyễn Văn Chi vừa nghỉ hưu;
– Phạm Bình Minh, con trai cố Bộ Trưởng Ngọai Giao Nguyễn Cơ Thạch (LTS: Nguyễn Cơ Thạch tên thật là Phạm Văn Cương);
– Trần Bình Minh, con trai ông Trần Lâm, nguyên Tổng Giám Đốc Đài Tiếng Nói Việt Nam;
– Nguyễn Thị Kim Tiến, cháu ngoại cố Tổng Bí Thư Hà Huy Tập;
– Nguyễn Xuân Anh, con trai của Ủy Viên Bộ Chính Trị Nguyễn Văn Chi vừa nghỉ hưu;
– Phạm Bình Minh, con trai cố Bộ Trưởng Ngọai Giao Nguyễn Cơ Thạch (LTS: Nguyễn Cơ Thạch tên thật là Phạm Văn Cương);
– Trần Bình Minh, con trai ông Trần Lâm, nguyên Tổng Giám Đốc Đài Tiếng Nói Việt Nam;
– Nguyễn Thị Kim Tiến, cháu ngoại cố Tổng Bí Thư Hà Huy Tập;
Các đại biểu cắc ké chỉ đến đại hội để nghe diễn văn, vỗ tay và bỏ phiếu theo chỉ thị ngầm còn những đảng viên chóp bu thì Ba Dũng đã mua chuộc, trao đổi hết rồi. Guồng máy lãnh đạo ngày nay được xây dựng trên tiền-quyền, như lời Gs Vũ Huy Từ (Phó Chủ Tịch Hội Khoa Học Kinh Tế Việt Nam): “Tình trạng mua quan bán chức diễn ra quá phổ biến. Chức trưởng phòng một triệu đô, có người nói chức chủ tịch là cả chục triệu đô, chức hiệu trưởng của một trường đại học cũng là tiền tỉ…”. Nhưng chắc chắn chức Hiệu phó trường kiến trúc của “thế tử” Nguyễn Thanh Nghị thì không tốn một xu. Đứa nào dám đòi tiền hối lộ nơi Thủ tướng, người đứng đầu ngành mua quan bán chức
Đại hội Đảng nào chẳng giống đại hội Đảng nào. Từ hơn nửa thế kỷ nay đất nước đã vào “khuôn phép” của Đảng. Bộ Chính Trị Đảng chọn người lãnh đạo, chọn chính sách cai trị dân, đặt ra lụật pháp, thi hành luật pháp theo ý riêng của một nhúm người trong Bộ Chính Trị. Hãy nghe Giáo sư Đào Xuân Sâm, nguyên Trưởng khoa Quản Lý Kinh Tế trường Đảng cao cấp Nguyễn Ái Quốc, nguyên thành viên Ban Nghiên Cứu Thủ Tướng nói về bầu bán trong đại hội Đảng: “Mình đi bầu một trăm rưỡi ông thì mình có biết gì đâu, tôi có quen biết gì thì cũng chỉ đến được ba chục ông là cùng, thế là bầu mò cho nên đại hội là tiểu hội mà là giả hết, không dân chủ”.
Bầu mò, đại biểu dởm nên cái Trung Ương Đảng nó như thế nào thì ta có thể hình dung ra rồi. Với một tập đoàn lãnh đạo như vậy mà hy vọng nó đổi mới chính trị thì cũng giống như hy vọng mặt trời mọc vào nửa đêm. Chả vậy mà Tiến sĩ Trần Nhơn, nguyên Thứ trưởng Bộ Thuỷ Lợi, từng là Ủy viên Thường vụ Đảng uỷ phải than rằng: “Vẫn còn đảng trị kim cô, đổi mới cải cách chỉ là trò mị dân, đảng trị kim cô này ăn trên ngồi chốc, đè đầu cưỡi cổ nhân dân…”
Mong ước đảng cầm quyền cắt bỏ cái đuôi XHCN trong kinh tế thị trường cũng là điều hoang tưởng như bản thân chủ nghĩa Mác-Lênin. Hãy nhìn thẳng vào tâm địa của tập đòan lãnh đạo Đảng thì mới hiểu được tại sao nó tham quyền cố vị và khinh rẻ nhân dân như vậy .
Đại biểu Trịnh Long Biên nói về tình hình tham nhũng, lãng phí, đạo đức suy thoái đã len vào các vùng “nhạy cảm” nghĩa là vùng bất khả xâm phạm tại thượng tầng lãnh đạo. Nên di căn tham nhũng, tham ô, truỵ lạc là từ cấp trên lây lan xuống cấp dưới. Lọai bỏ tham nhũng thì đảng hết đảng viên. Cho nên muốn giữ đảng thì phải dung túng tham nhũng, muốn dung túng tham nhũng thì phải bảo vệ độc tài đảng trị. Vì vậy mà ông Đinh Thế Huynh, Tổng Biên Tập báo Nhân Dân, Chủ tịch Hội Nhà Báo, được đưa vào Bộ Chính Trị sau khi dày mặt tuyên bố trong một cuộc họp báo rằng: “Việt Nam không có nhu cầu đa nguyên đa đảng và nhất quyết không chấp nhận đa nguyên đa đảng”. Ông Huynh dựa vào đâu mà nói Việt Nam không có nhu cầu đa nguyên đa đảng? Ai cho ông cái quyền ăn nói vô thiên vô đạo như một bạo chúa thời phong kiến trung cổ như vậy?
Điểm qua danh sách Bộ Chính Trị mới, người ta ngán ngẩm đến độ không muốn nghe nói đến tên của họ. Lại vẫn 9 vị nổi tiếng dốt nát kinh bang tế thế, nhưng xảo quyệt về mưu chước cầm quyền, cực kỳ tham nhũng, cửa quyền, nặng tinh thần bè phái hơn tình yêu nước thương nòi. Đối với dân thì độc ác như hùm beo, đối với kẻ thù thì khúm núm hèn nhát như bầy khỉ trước miệng cọp. Năm người mới thì từ tài trí tới đức độ đều mờ nhạt không hơn gì những người đã rút lui. Báo VNExpress chỉ nói rằng trong Bộ Chính Trị có 10 vị có bằng tiến sĩ, mà không nói ai có – ai không và bằng tiến sĩ về môn gì, có giống như “Tiến sĩ Xây Dựng Đảng” của Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng hay “Tiến sĩ Tuyên Giáo” của ông Tô Huy Rứa hay “Tiến sĩ Hợp tác Lao động Nước ngoài” của thế tử Nông Quốc Tuấn không?
Ai còn một chút nghi ngờ về “tài đức” của tập đoàn lãnh đạo CSVN thì xin nghe phát biểu của ông Đỗ Hoài Nam, Chủ tịch Viện Khoa Học Xã Hội Việt Nam về mối quan hệ giữa đảng cộng sản và nhân dân:
“Một thực tế đau lòng hiện nay là tình trạng xa dân, vô cảm với dân, mất dân chủ với dân, hành dân, sách nhiễu dân đang phổ biến ở khắp nơi.”
Những phản biện gay gắt nhất đều xuất phát từ những cựu đại công thần Đảng, từ những người anh, người thầy của tập đoàn lãnh đạo hiện nay. Nhưng nước thánh đổ đầu vịt cũng thế thôi. Khi những người lãnh đạo đã bị tiền-quyền biến thành những kẻ vô liêm sỉ thì con đường cứu quốc duy nhất là đạp đổ cái chính quyền vô cảm đã sinh ra nó và trên hết là phải vứt bỏ cái chủ nghĩa hoang tưởng và phi nhân đã đẻ ra cái chính quyền vô đạo đó.
Xin mượn lới ông Vladimir Putin, Thủ tướng Nga, (từng là nhân viên cao cấp của mật vụ KGB khi Đảng Cộng sản Liên Xô cũ chưa sụp đổ) để kết luận bài này:
“Kẻ nào tin những gì Cộng Sản nói là không có cái đầu. Kẻ nào làm theo lời Cộng Sản là không có trái tim”.
Lê Duy Nhân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét