Hiệu Minh - Thủ đô Hoa Kỳ không có ghế trong quốc hội vì lý do sợ các đại biểu thiên vị, dù hơn 600.000 dân đóng thuế đầy đủ. Bầu cử Tổng thống thì dân DC thờ ơ vì không có đại cử tri để bầu.
Dân chúng than “Taxation without Representation – đóng thuế è cổ mà bị bịt miệng” ngay cả trên biển xe hơi. Ở xứ này, người đóng thuế có quyền lên tiếng, khi cần họ thay cả chính phủ, riêng DC thì không thể.
Nước Mỹ có 50 tiểu bang, cờ thiết kế có 50 ngôi sao, gọi là xứ cờ hoa (Hoa Kỳ) là vì thế. Riêng Washington DC được gọi là District (huyện DC) of Columbia mà không có chữ tiểu bang (state) đi kèm, không có ngôi sao nào đại diện trên lá cờ.
Hôm trước xem chương trình H2 (History channel 2) của Mỹ, có một phỏng vấn về DC và vấn đề rắc rối trên.
Câu hỏi là, nếu Hoa Kỳ được thêm một bang thứ 51, thì ông/bà chọn nơi nào, ý phóng viên muốn hướng người được hỏi nên chọn DC.
Bốn người nghĩ ngợi một hồi và trả lời: Thái Lan, Philippines, Costa Rica, Taiwan (Đài Loan). Không ai chọn Việt Nam, may quá.
Qua chuyện này có thể đoán, việc dạy địa lý của Hoa Kỳ có nhiều lỗ hổng, học sinh không biết có những bang nào và nằm ở đâu.
Hoặc đó là thái độ sô vanh nước lớn của dân chúng xứ này, bất kỳ nước nào cũng có thể thành một bang của Hoa Kỳ, nếu muốn.
Nước Mỹ có 50 tiểu bang, cờ thiết kế có 50 ngôi sao, gọi là xứ cờ hoa (Hoa Kỳ) là vì thế. Riêng Washington DC được gọi là District (huyện DC) of Columbia mà không có chữ tiểu bang (state) đi kèm, không có ngôi sao nào đại diện trên lá cờ.
Hôm trước xem chương trình H2 (History channel 2) của Mỹ, có một phỏng vấn về DC và vấn đề rắc rối trên.
Câu hỏi là, nếu Hoa Kỳ được thêm một bang thứ 51, thì ông/bà chọn nơi nào, ý phóng viên muốn hướng người được hỏi nên chọn DC.
Bốn người nghĩ ngợi một hồi và trả lời: Thái Lan, Philippines, Costa Rica, Taiwan (Đài Loan). Không ai chọn Việt Nam, may quá.
Qua chuyện này có thể đoán, việc dạy địa lý của Hoa Kỳ có nhiều lỗ hổng, học sinh không biết có những bang nào và nằm ở đâu.
Hoặc đó là thái độ sô vanh nước lớn của dân chúng xứ này, bất kỳ nước nào cũng có thể thành một bang của Hoa Kỳ, nếu muốn.
Câu chuyện này không liên quan đến tin về cầu truyền hình giao lưu Việt-Trung mang tiêu đề “Láng giềng gần” diễn ra tối thứ 4 (14-12), nhưng thái độ sô vanh lại giống nhau.
Tin cho hay, những MC nổi tiếng như Diễm Quỳnh, Hữu Bằng và vài ca sỹ gạo cội Thanh Lam, Tùng Dương đã góp phần làm nên một sự kiện văn hóa “trong không khí thắm tình hữu nghị” như báo chí lề phải mô tả.
Chỉ có báo lề trái than rằng, trời ơi, thế là hết cho tộc Việt.
Bởi vì đài TH Trung ương Việt Nam (VTV), đại diện cho một quốc gia, lại phối hợp với một đài truyền hình địa phương của tỉnh Quảng Tây (Trung Quốc), nối Thủ đô Hà Nội và thị trấn Nam Ninh trong một sự kiện tầm văn hóa giữa hai quốc gia.
Hơn 1,3 tỷ người Trung Quốc tại 22 tỉnh lục địa và đảo Đài Loan xem chương trình này có lẽ cho rằng Việt Nam là một tỉnh của Trung Quốc, nói chi đến 6 tỷ người khác trên hành tinh. Dân Việt cũng không nằm trong số ngoại lệ.
Xâm lược phương Bắc thời xưa thường dùng lưỡng Quảng (Quảng Đông, Quảng Tây) để đánh Việt Nam, khi thắng, khi thua, nhưng chưa bao giờ thống trị được Việt Nam, dù trải qua hàng nghìn năm.
Thời nay dùng nhất Quảng (Quảng Tây - một tỉnh nghèo) và thêm VTV “tay trong” là đủ biến xứ mình thành một tỉnh của Trung Quốc, mà không cần tốn bất kỳ một viên đạn nào.
Cũng giống như dân Mỹ nói về bang thứ 51 của Hoa Kỳ, vài thập kỷ nữa thôi, khi hỏi dân Bắc Kinh về tỉnh thứ 24, nhiều người không ngần ngại nói rằng, đó là 越 南 – Việt Nam.
Lỗi lầm ngoại giao ở tầm quốc tế này do dân trí thấp, do xem phim Tầu quá nhiều, hay do tâm, tầm văn hóa và hiểu biết lịch sử của những tác giả cầu truyền hình “Láng giềng gần”.
Xin bạn đọc phán xét hộ.
HM. 15-11-2011
. Bookmark the permalink.
Đỗ Trọng.
Ai bảo Hoàng Sa không phải của Việt Nam
Họ dứt khoát không thể là người Việt,
Không phải kẻ giao linh hồn cho giặc
Cũng là người đã bán đứng giang sơn.
Ai bịt miệng dân đòi biển đảo tổ tiên
Bắt yêu nước đi phục hồi nhân phẩm,
Con không được đi ra đường tìm mẹ
Chỉ mít tinh
không được phép biểu tình!
Ai hứa rồi nhưng sau đó lại quên
Tham nhũng mặc
dân kêu oan cũng mặc,
Thuế của dân tiêu sài cho thỏa thích
Thiếu cứ vay, nợ trút để đời con!
Ai dễ quên kẻ tráo trở xâm lăng
Nhổ cột mốc
lùa nhau sang chém giết,
Chẳng nhớ kẻ đã hy sinh vì nước
Cứ dửng dưng như chuyện ở cung trăng.
Ai đang tâm hiến cả ải Nam Quan
Thác Bản Dốc đem nửa dâng thiên hạ,
Tài nguyên đấy rước ngoại bang khai phá
Hậu họa giành tất cả để cho dân!
Ai cố tình cứ nhắm mắt, quay lưng
Lấy bạo lực thay những điều nhân nghĩa,
Đời sòng phẳng: Có vay thì phải trả
Chẳng dễ gì lịch sử lại cho không!
Sài Gòn. 12/2011.