25.5.12

Những lão Hạc thời đại



Đặng Việt (Danlambao) - Kính hương hồn cụ Nam Cao. Lão Hạc của cụ thời ấy có được dăm sào ruộng là nhờ: “Hồi còn mồ ma mẹ nó, mẹ nó cố thắt lưng buộc bụng, dè sẻn mãi, mới đẻ ra được năm mươi đồng bạc tậu. Hồi ấy, mọi thức còn rẻ cả...”. Nghèo khổ, khốn nạn như cuộc đời của vợ chồng nông dân lão Hạc vẫn còn có cơ hội dè sẻn mua được dăm sào đất. Còn hàng triệu nông dân khác ở Việt Nam thời Pháp thuộc, tiền đóng thuế thân chưa có, lấy gì mua đất.

Người ta lên rừng sâu núi thẳm, người ta xuống biển, rồi xuôi vào nam, đến những vùng bưng hoang... nơi mà “dưới sông sấu lội, lên rừng cọp um”. Không chỉ chiến đấu với thú dữ, côn trùng nơi rừng sâu, nước độc, người nông dân Việt còn phải đối diện với những cơn sốt rét rừng quái ác, với thời tiết nghiệt ngã quanh năm, trong khi tài sản của họ chỉ có cái cuốc, cái rựa và một ý chí sắt đá là phải tìm một chốn nương thân. Người ta dở đất, khai hoang vùng đất dữ; đói: vào rừng kiếm củ mài, bẫy thú; khát: nước suối, nước sông vẫn đục phù sa. Thời gian trôi đi, vùng đất bưng hoang, hay những cánh rừng nguyên sinh đã được con người đánh thức. Ruộng vườn xanh ngát, xóm làng đông vui. Đời sống dẫu nghèo, nhưng tình làng nghĩa xóm vẫn lai láng tình người. 

Sau thời kỳ chín năm, người dân sống giữa hai làn đạn. Một bên đại diện cho chính nghĩa quốc gia, nền đệ nhị cộng hòa; một bên là tiền đồn xã hội chủ nghĩa, quyết đánh đuổi đế quốc, thực dân đem lại nền độc lập, tự do cho dân tộc. Người nông dân chỉ có ba lựa chọn: theo chính thể VNCH, cầm súng chống lại bọn cộng nô; hoặc vào bưng biền gia nhập đội quân kháng chiến theo lời Bác gọi; hay là: ngày theo Mỹ, đêm theo Việt Cộng. Dù vậy, giống như Lão Hạc, trong mọi hoàn cảnh nào, dân mình vẫn không bao giờ quên giữ đất ruộng cày, nơi mà bao đời tổ tiên đã dày công tạo dựng bằng mồ hôi và nước mắt. 

Hòa bình lập lại, đất rừng, bưng hoang còn nhiều, hàng triệu nông dân nghe theo lời Đảng gọi, vào vùng kinh tế mới, nơi rừng sâu núi thẳm hay chiến khu bưng biền ngày xưa. Người nông dân trong cuối thập niên 70 cho tới thập niên 90, dẫu không còn “dưới sông sấu lội, trên rừng cọp um”, nhưng những hiểm nguy hậu chiến tranh đang chực chờ tước lấy mạng sống của họ. Đó là hàng tấn bom đạn chưa nổ, hàng tấn chất độc khai hoang đang nằm sâu với lòng đất. Hàng nghìn nông dân bỏ mạng, hàng chục nghìn người khác phải bỏ lại một phần thân thể chỉ để đánh đổi một vài hecta đất vô cùng quý giá. 

Mươi năm sau: (xin lỗi cụ Giang Nam) 

“Đổi mới tùm lum 
Rồi quản lý ruộng đồng 
Quê tôi đầy dự án 
Từ biệt ruộng, tôi đi 
Bà lão nhà bên (có ai ngờ) 
Cũng đành mất đất 
Hôm gặp tôi vẫn cười ngơ ngác 
Mắt đã nhòa (Đau thương quá đi thôi) 

Hai cuộc đời đen không nói được một lời 
Mỗi bước chân qua, tôi ngoái đầu nhìn lại 
Mưa đầy trời cho đời dân giá lạnh 
Hòa bình biết sẽ về đâu 

Còn đâu nữa ruộng xưa, bãi mía, luống cày 
Lại gặp bà 
Ngập ngừng với lá đơn cầu thỉnh 
Vẫn ngơ ngác cười khi tôi hỏi nhỏ 
Chuyện đền bù khó nói lắm, cậu ơi! 

Tôi nắm bàn tay nhỏ nhắn ngậm ngùi 
Bà để yên trong bàn tay tôi lặng lẽ 
Hôm nay nhận được tin bà 
Không tin được dù đó là sự thật 
Công an tra tấn, trói bà vào khám 
Chỉ vì bà đi đòi đất, bà ơi! 

Đau xé lòng tôi, chết nửa con người 
Xưa yêu quê hương vì có chim có bướm 
Có những ngày trốn học bị đòn roi 
Nay yêu quê hương vì trong từng nấm đất 
Đã trở thành tài sản của các quan. 

Cụ Nam Cao ơi! Lão Hạc ngày xưa tận khổ, tận nghèo, thế mà còn hạnh phúc gớm! Trước khi nuốt bã chó của Bỉnh Tư, Lão Hạc còn làm được văn tự, giao cho ông giáo, để nhường đất cho thằng con đang làm công-tra ở tận phương Nam. Còn những Lão Hạc ngày nay, còn có mảnh đất nào để mà làm văn tự. Bởi lẽ đất đai ngày nay là của chung, nhưng mà nhà nước quản lý. 

Người yêu của con trai Lão Hạc vì tiền đi lấy thằng phó lý. Con trai Lão Hạc thất tình, đăng ký làm phu đồn điền cao su. Trước khi đi, anh nói với Lão Hạc: “Con biếu thầy ba đồng để thỉnh thoảng thầy ăn quà: xưa nay con ở nhà mãi cũng không nuôi được bữa nào, thì con đi cũng chẳng phải lo, thầy bòn vườn đất với làm thuê làm mướn thêm cho người ta thế nào cũng đủ ăn; con đi chuyến này cố chí làm ăn, bao giờ có bạc trăm con mới về, không có tiền, sống khổ sống sở ở cái làng này, nhục lắm!”. Không biết bạc trăm thời của Lão Hạc quý giá trị bao nhiêu? Nhưng có lẽ nhiều lắm, vì khi trở về làng với số tiền đó, anh không cảm thấy nhục nữa. 

Con cái Lão Hạc thời đại bây giờ ra sao? Đi làm công nhân, đi làm Ô-shin với đồng lương “ba đồng, ba cọc”, sống chui rúc trong những ngôi nhà trọ tồi tàn, diện tích không quá 15m2, mơ một ngôi nhà đơn sơ giống như mơ được sống trong những câu chuyện thần tiên. Người khá hơn, chạy vạy kiếm được vài trăm triệu, lo cho con được đi lao động nước ngoài, dẫu có đỡ khổ hơn, nhưng vẫn mang tiếng là đi ở đợ cho ngoại quốc. Những con gái của Lão Hạc, nhan sắc thuộc diện tầm tầm, không ruộng vườn, không đất đai phải lặn lội lên tận Sài Gòn hoa lệ, hay Hà Nội thành đô để bán bia ôm, làm gái đĩ; có những đứa nhan sắc trội hơn, đành chấp nhận làm vợ cho những anh chồng già xứ người, chịu trăm đắng, nghìn cay để mong được đổi đời. 

Lão Hạc ở nhà một mình, sống trong cảnh đói nghèo thê thảm. Trước lòng tốt của ông giáo, nhưng vì ý thức thân phận của người nghèo khổ, hay là do lòng tự trọng, liêm sỉ, nên Lão đã không nhận bất cứ sự trợ giúp nào từ phía ông giáo. Thậm chí, khí bán con Vàng, cái khoảnh khắc Lão “cố làm ra vui vẻ”, nhưng vẫn không giấu được khuôn mặt “cười như mếu và đôi mắt lão ầng ậng nước”. Nỗi đau đớn cố kìm nén ấy cứ dày dò lương tâm, bởi trước đó, con Vàng đã từng là bầu bạn với Lão, Lão khóc hu hu... Cuối cùng, Lão cũng phải bật ra câu nói não nề nhưng hết sực thật lòng của con người thiện lương: “Thì ra tôi già bằng này tuổi đầu rồi mà còn đánh lừa một con chó!”. Sự ân hận của Lão Hạc cũng bình thường thôi. Bởi bản chất của những con người nhân hậu, những người nông dân chân đất sống trọn thủy, trọn chung và giàu lòng nhân nghĩa đã được Nam Cao bộc lộ trong những đoạn văn đầy nước mắt. 

Nhưng hôm nay lại xuất hiện những con người không phải lừa một vài con chó, mà lừa cả một dân tộc mà không hề “ầng ậng nước mắt”, không hề “cười như mếu và khóc hu hu...”. Đất nước Việt Nam này có còn bao nhiêu thằng Bỉnh Tư. Hãy giao cho bọn phản bội rất, rất nhiều phần bã chó. 


21 Ý kiến:

Lưu Ý :


- Những phản hồi sử dụng "Nặc danh/Ẩn danh"sẽ không được xuất hiện. Các bạn có thể chọn một nickname cho mình khi phản hồi bằng cách sử dụng các chức năng : "Tên/Url", hoặc bằng tài khoản Google

- Nếu nội dung phản hồi quá dài sẽ bị máy chủ BlogSpot hiểu lầm là Spam (không cho hiện lên), xin bạn vui lòng chia nội dung thành nhiều phần, hoặc chờ Dân Làm Báo cho xuất hiện lại phản hồi 

- Phản hồi sẽ bị xóa nếu : viết chữ Việt không dấu, hoặc sử dụng quá nhiều chữ IN HOA 
  1. "Một bên đại diện cho chính nghĩa quốc gia, nền đệ nhị cộng hòa; một bên là tiền đồn xã hội chủ nghĩa, quyết đánh đuổi đế quốc, thực dân đem lại nền độc lập, tự do cho dân tộc." ???...
    Trả lời
  2. Hay nhưng buồn thảm, thấy thương cho việt ngu hèn nên chịu một cổ 9 tròng. VÙNG LÊN HỞI CÁC NÔ LỆ Ở THẾ GIAN. VÙNG LÊN HỞI AI CƠ KHỔ BẦN HÀN.
    Trả lời
    Trả lời
    1. Đảng viên hồi chánh10:58 Ngày 25 tháng 5 năm 2012
      Dân việt chắc là "thứ dữ" nên thuộc bài Quốc tế ca dữ nha! Còn tôi hơn 30 năm qua vẫn không thuộc được câu nào của bài hát quái dị đó.
    2. Đất Việt điêu tàn15:40 Ngày 25 tháng 5 năm 2012
      ĐẢNG CSVN LÀ TẬP ĐOÀN BUÔN NGƯỜI.
      Con cái Lão Hạc thời đại bây giờ ra sao ư?
      Thế hệ thanh niên VN ngày nay đã bị Đảng csVN biến thành nô lệ để chúng buôn bán hết rồi.Đảng CSVN đúng là tập đoàn buôn người thứ thiệt, chúng đã đạt 1 thành tựu vĩ đại đứng đầu thế giới về xuất khẩu nô lệ ra nước ngoÀi .Mỗi năm đem về cho chúng khoảng 2 tỉ dollar.xUẤT khẩu phụ nữ VN làm nô lệ tình dục đang là ngành mũi nhọn của chúng.
      KHỐN NẠN THAY CHO DÂN VIỆT CỦA TÔI QUÁ..!!!!!
  3. Thời Đệ nhất Cộng hòa chín năm, đệ nhị Cộng hòa 12 năm bao gồm cả thời gian chiến tranh và những khủng bố, phá hoại điên cuồng cuả các băng đảng, dù chưa hoàn hảo, không làm cho tất cả dân Miền nam hài lòng nhưng cho đến nay sau hơn 37 năm, cũng đủ để cho mọi người tiếc nuối về một giai đoạn lịch sử ngắn ngủi nhưng đầy nhân bản và ghi nhận quyền làm người của dân tộc. Làm cho người dân Miền nam phải mơ ước và hy vọng được ... trở về quá khứ!!!
    Trả lời
  4. Thời Đệ nhất Cộng hòa chín năm, đệ nhị Cộng hòa 12 năm bao gồm cả thời gian chiến tranh và những khủng bố, phá hoại điên cuồng cuả các băng đảng, dù chưa hoàn hảo, không làm cho tất cả dân Miền nam hài lòng nhưng cho đến nay sau hơn 37 năm, cũng đủ để cho mọi người tiếc nuối về một giai đoạn lịch sử ngắn ngủi nhưng đầy nhân bản và ghi nhận quyền làm người của dân tộc. Làm cho người dân Miền nam phải mơ ước và hy vọng được ... trở về quá khứ!!!
    Trả lời
  5. Mời bà con xem tin trên BBC phỏng vấn một số TBT của báo chí ra sao về vụ Văn Giang. Có đề cập đến Nguyễn Phú Trọng ra lệnh không được nhắc đến vụ này trên báo chí nữa.

    http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/2012/05/120524_beating_report_banned.shtml
    Trả lời
  6. Giờ thập tử nhất sinh của cộng sản đã điểm!11:23 Ngày 25 tháng 5 năm 2012
    Tham gia hay không tham gia chương trình kinh tế toàn cầu là sự lựa chọn của từng quốc gia. Nếu tham gia thì nhân dân của quốc gia của quý vị có lợi rất lớn trong mục tiêu thăng tiến thu nhập, ngày càng có nhiều công việc làm hơn lên. Đất nước của quý vị có ngay điều kiện vật chất, kỹ thuật để phát triển kinh tế, xã hội. 

    Nếu quý quốc tham gia thì quý vị phải tự nguyện tuân theo các luật áp dụng cho mọi quốc gia thành viên. Nếu không tham gia thì chúng tôi cũng tôn trọng quyết định riêng của quý vị. 

    Nếu quý vị tự nguyện tham gia: "Quý vị phải sửa đổi hệ thống chính trị của đất nước mình cho phù hợp với tôn chỉ, hệ thống luật lệ áp dụng chung của tổ chức kinh tế toàn cầu (WTO). Nếu quý vị không chịu sửa đổi thì quý vị phải "chơi một mình". Tối hậu thư của thế giới tự do đã gữi cho nước Trung Hoa cộng sản!

    "Chơi một mình" đối với Trung cộng có nghĩa là đảng cộng sản Tàu sẽ bị 1.46 tỷ người Trung Hoa lật đổ trong thời gian nhanh nhất, vấn đề chỉ là tháng chứ không phải là năm; Đây cũng là lý do vì sao có sự hạ bệ người này, kẻ nọ hiện nay ở Hoa Lục. "Thay đổi hay là chết" là khẩu hiệu của đảng cộng sản Tàu hiện nay.

    VN, đảng cộng sản, bộ phận đầu não cũng đang rối bời, lo sợ, nôn nóng, tức giận, đổ lổi cho nhau..v.v...đảng cộng sản Hà Nội cũng phải "thay đổi hay là chết"!

    Thay đổi bằng cách nào? Đông Âu thay đổi bằng cách đảng cộng sản thay tên đổi họ, "đổi áo" tại chổ! Cách này không ăn khách, người dân Đông Âu biết, người ta không bầu! Đảng cộng sản Việt, rút kinh nghiệm, tổ chức sẵn một đảng con ở nước ngoài, khi tình thế nguy ngập sẽ đem đảng con này từ nước ngoài về, đúng là từ nước ngoài, để thay chân... đảng cộng sản VC chính hiệu!

    Kẻ nào đã no đủ tiền bạc, chán ngán, hoặc lo sợ bị nhân dân trong nước trừng trị tội bán nướcTrời không dung, Đất không tha... sẽ tìm đường an toàn hạ cánh ra nước ngoài để an huởng khoản tài sản đã ăp cắp được của quốc dân, đồng bào VN!

    Ai không muốn chạy trốn, ở lại bon chen vào bộ máy cai trị mới do đảng cộng sản con lãnh đạo, sẽ tiếp tục làm mưa làm gió trên đầu của 85 triệu người trong nước! Nhân dân VN, những ai không thích chuyện chính trị, những ai không muốn biết chuyện chính trị, hoặc biết, nhưng chỉ muốn biết một cách mơ hồ về những gì đang xãy ra cho đất nước của mình... vẫn sẽ tiếp tục bị lừa! Sẽ tiếp tục bị đè đầu cỡi cổ bởi những con kên kên có đóng dấu búa liềm, sản phẩm của cộng sản "siêu lừa" Hồ Chí Minh! 

    Tóm lại, tiếp tục xão trá, vẫn kỹ thuật lừa gạt cổ điển, những tên cộng sản rặc nòi lưu manh (để phân biệt với những người còn giữ được cái tâm VN) vẫn tiếp tục âm mưu lừa gạt nhân dân VN! 

    Thực tại của đảng cộng sản, bộ não của đảng cộng sản, bộ chính trị và các thái thượng hoàng của nó, những kẻ đã tham dự "hội nghị kính dâng nước Việt, dân Việt cho đảng cộng sản Tàu kính yêu" hiện nay đang chao đão cùng cực, chẳng còn chỉ huy được chính ngay tay, chân của nó, các chi bộ tỉnh, chi bộ huyện...! Chẳng còn ai nói ai nghe!
    Trả lời
  7. Giờ thập tử nhất sinh của cộng sản đã điểm!11:26 Ngày 25 tháng 5 năm 2012
    Để có thể ra khỏi ách nô lệ của Tàu, của cộng sản Việt, cách duy nhất là toàn thể đồng bào VN cùng nhau hợp sức, cùng nhau đồng lòng dẹp bỏ, thẳng tay dẹp bỏ đảng cộng sản. 

    Ngày người cả nước VN cùng nhau đổ xuống đường phố một lượt, trên khắp nước là ngày kết liểu chế độ cộng sản và đây là do nhận thức của toàn dân về sự nguy hiểm lớn lao mà đảng cộng sản, chế độ cộng sản mang lại cho dân tộc và đất nước VN. 

    1- Kêu gọi đồng bào VN trên toàn quốc hiện nay là công việc chính, công việc khẩn thiết của tất cả mọi người yêu nước Việt Nam, tuổi trẻ VN… trong đảng, ngoài đảng cộng sản

    2- Kêu gọi các anh em binh sĩ, quân đội trên toàn quốc, tất cả hãy trở về với nhân dân, với quốc dân, đồng bào VN...để tất cả mọi người VN cùng nhau đồng loạt vùng dậy giải phóng VN khỏi họa cộng sản, họa xâm lăng của giặc Tàu.

    Trên 64 tỉnh, mọi thành phố, đồng bào VN yêu nước chúng ta hãy thực hiện việc kêu gọi bằng hành động, theo từng nhóm riêng, làm việc theo sự đồng tâm nhất trí của riêng nhóm mình.

    Trên mọi tỉnh, thành, trên khắp nước, có hàng ngàn, hàng chục, hàng trăm ngàn nhóm như thế, cộng sản không thể nào dập tắt được tinh thần ái quốc, nổ lực cứu quốc của quốc dân VN. 

    Hãy tránh việc tổ chức có hệ thống, dễ cho cộng sản xâm nhập, phá vở, gây thiệt hại cho anh em, đồng bào.

    - VN đang cần có sự xuất hiện nhiều, thật nhiều truyền đơn, khẩu hiệu kêu gọi đồng bào khắp mọi nơi, mọi chốn. Từ Hà Nội, Sài Gòn, từ Lai Châu, Móng Cái đến mũi Cà Mau...

    - Truyền đơn kêu gọi lòng ái quốc, kêu gọi tinh thần dân tộc, mục tiêu nhằm giải phóng VN khỏi ách nô lệ cộng sản Việt, cộng sản Tàu.

    Nương theo tình hình thế giới, giờ lịch sử của dân tộc Việt Nam đang đến... 
    Công cuộc giải phóng đất nước VN của chúng ta khỏi họa cộng sản để thoát cảnh nô lệ một cổ hai tròng hiện nay nhất định phải thành công.
    Trả lời
    Trả lời
    1. Cách này là Đúng, nhưng chỉ với những đất nước mà dân chúng đã thức tỉnh, ý thức đc vấn đề thôi. Dân mình vẫn còn sống u mê lắm. Những người khổ quá rồi thì họ cũng chẳng biết hỏi TẠI SAO. Còn những người mà chưa tới mức " lão Hạc thời hiện tại " thì vẫn còn " ơn Đảng nhờ chính phủ " lắm. Tại vì mới hôm qua thôi mình cố gắng phân tích, nói lên sự thật cho các bạn ở ĐH hiểu rằng Giáo dục nước ta tàn tạ lắm, tàn tạ như thế nào. Nhưng họ chẳng chịu hiểu, còn phản ứng kiểu mình là đứa vô ơn, ruồng rẫy đất nước. Trong khi mình nhìn họ học rất khổ sở, mà chẳng đc kiến thức gì cho cam. Không phải số ít, đây là phần lớn. Thế hệ trẻ mà còn thế thì biết sao.

      Lực lượng có khả năng nhận thức và sự phản kháng là dân Công giáo ấy. Họ bảo vệ tôn giáo của họ, chịu sự đàn áp tôn giáo của chính quyền, họ mới có khả năng nhận thức và sự phản kháng. Như vụ 4 thanh niên Công giáo bị bắt mà có hàng ngàn người cầu nguyện, hàng trăm người kéo đến buổi xét xử. Nếu cần, họ sẵn sàng biểu tình.
      Nhưng số lượng ấy vẫn còn quá ít so với dân Việt Nam.

      Người dân Tây Nguyên thì rất dữ, có khả năng phản kháng, bất tuân chính quyền. Nhưng lại chẳng thấy có chính đảng nào bắt đầu từ họ, vân động dần cho họ mà chỉ thấy dân Tây Nguyên bị những phần tử xấu lôi kéo, xúi giục thôi.

      Khi Não nhân dân còn chưa thông. Làm sao mà dùng cách hô hào này đc. Giải truyền đơn cũng ko đc, số đông vẫn sẽ nghĩ ngay là "phản động"
  8. BaoGioChoDenĐếQuốcVN?11:37 Ngày 25 tháng 5 năm 2012
    Bao giờ cả nước VN được trỏ về ngày 9.3.45 (Ngày Nhà Nước Độc Lập Đầu Tiên của VN : Đế Quốc VN (*)) hay quên đi ngày 30.4.75 (Ngày Miền Nam Phỏng Giái) và được....như Tây Đức, Nam-Hàn- Đào Loan/Hồng Kông và quên đi cảnh đời XHCM ( Xuống Hàng Chó Ngựa ) ?


    (*) Chấp chính Đế quốc Việt Nam ( Nguồn Wiki - CP Trần Trọng Kim )

    Ngày 9 tháng 3 năm 1945, Nhật đảo chính Pháp, độc chiếm thuộc địa Đông Dương. Để tranh thủ sự ủng hộ của người Việt, cùng những nước Á châu khác đang bị Nhật chiếm đóng như Miến Điện, Philippines, Nhật tuyên bố "trao trả độc lập" cho Việt Nam. Ngày 11 tháng 3 năm 1945, triều đình Huế tuyên bố hủy bỏ Hòa ước Patenôtre ký với Pháp năm 1884, khôi phục chủ quyền Việt Nam. Trần Trọng Kim được giao thành lập nội các vào ngày 17 tháng 4 năm 1945. Đây là chính phủ đầu tiên của nước Việt Nam "độc lập" trên danh nghĩa và Trần Trọng Kim trở thành Thủ tướng đầu tiên của Việt Nam.

    Tháng 6 năm 1945, chính phủ Trần Trọng Kim đặt quốc hiệu là Đế quốc Việt Nam; đặt quốc thiều là bài "Đăng đàn cung"; quốc kỳ có "nền vàng hình chữ nhật, giữa có hình quẻ Ly màu đỏ thẫm"
    Trả lời
  9. Hoang Việt10:51 Ngày 25 tháng 5 năm 2012
    Thời Đệ nhất Cộng hòa chín năm, đệ nhị Cộng hòa 12 năm bao gồm cả thời gian chiến tranh và những khủng bố, phá hoại điên cuồng cuả các băng đảng, dù chưa hoàn hảo, không làm cho tất cả dân Miền nam hài lòng nhưng cho đến nay sau hơn 37 năm, cũng đủ để cho mọi người tiếc nuối về một giai đoạn lịch sử ngắn ngủi nhưng đầy nhân bản và ghi nhận quyền làm người của dân tộc. Làm cho người dân Miền nam phải mơ ước và hy vọng được ... trở về quá khứ!!!
    Có thì không biết giử, Mất rồi mới tiếc. Hãy vùng lên để trở về quá khứ bạn ơi.
    Trả lời
  10. Cộng sản bưng mắt, bịt tai đồng bào11:48 Ngày 25 tháng 5 năm 2012
    Cộng sản bưng mắt, bịt tai đồng bào, làm cho mọi người có mắt như mù, có tai như điếc, còn lại chiếc miệng thì chúng dán băng keo làm bằng dùi cui, nhà tù và đánh đập, tù đay.. người dân chỉ còn biết có gầm đầu theo lệnh cộng sản như bầy cừu trong sự chăn giữ của bầy sói! 

    Người dân không nghe được, không nói được! Dân Làm Báo có tờ báo trong tay giúp cho đồng bào trong nước thấy được, nghe được, hiểu biết được, sờ mó được những sự thật xãy ra trong nước ngoài nước, công lao của Dân Làm Báo lớn biết bao một ngày khi đất nước không còn cảnh nô lệ, không còn cảnh người bóc lột, hãm hại, giết hại người. Ngày ấy đang đến.

    Dân làm báo hãy cố gắng giúp cho dân chúng đồng bào trong nước biết được, hiểu được sự thật của đất nước, của thế giới bên ngoài VN có liên quan đến vận mệnh của đồng bào, đất nước VN. 
    Hãy tháo băng cộng sản đang bịt mắt, che tai đồng bào, đừng quan tâm tiểu tiết, Dân Làm Báo nhé...

    Sự thât. Mạnh dạn phổ biến sự thật, lan truyền sự thật cho nhiều người biết, càng nhiều càng tốt. Đừng quan tâm tiểu tiết...ngày phán xét đang đến...chúc Dân Làm Báo thành công nhiều hơn nữa...

    Đừng sợ hải. Giờ phút này là giờ phút của những kẻ tội phạm với quốc gia, với dân tộc phải sợ hải. Giờ phút này là giờ phút những người hiến thân vì sự sống còn của dân tộc, của đất nước tự tin hơn bao giờ hết...

    VN phải thoát khỏi ách nô lệ
    Dân tộc VN nhất định phải sống còn
    Đất nước VN mãi mãi trường tồn
    Tự Do- Dân Chủ nghìn năm bất diệt.
    Tình dân tộc, nghĩa đồng bào đang sống lại trong lòng mọi người Việt Nam.
    Trả lời
  11. Dân Làm Báo ơi

    Tôi mới vừa gởi điện thư, xin check e-mail.

    Cảm ơn

    Nguyên Thạch
    Trả lời
  12. Tên Hà Nội còn đó , nhưng người dân Hà Nội thật sự đã ra đi chỉ còn HCM/ViệtMinh/CSVN: Nông Dân lên làm "Đầy Tớ Nhà Nước":

    Dân Hà Nội rụ nhau di cư vào nam năm 54 thì phải? Dân Hà Nội gốc họ sắc sảo lắm. Năm 1954, hơn 1 nửa dân cư thành phố này đã lên đường vào Nam trốn cộng sản rồi. Thành phần còn lại thường là những dân mới di cư lên từ quê, các vùng lân cận, dân ủng hộ bọn Vẹm (Việt Minh) mà thôi. 

    Đã vậy còn các đợt bài trừ Nhân văn giai phẩm, cải cách ruộng đất, vụ án xét lại chống Đảng thập niên 1960 thì làm gì còn ai ở Bắc dám chống cộng nữa.

    Thế nên chuyện giờ dân Bắc ngu muội, ủng hộ CS hết sức cũng chả có gì khó hiểu.

    Tôi để ý thấy tội ác và các trò hại người hầu hết bắt nguồn từ miền Bắc, giáp Trung Quốc này mà ra. Các vụ hoa quả tẩm hóa chất, ướp phở bằng formol, rồi lạm dụng các chất tăng trưởng cho thực vật, heo siêu nạc đều xuất phát từ Bắc trước tiên. 

    Đám Hải Phòng thì chỉ rặt là một lũ giang hồ lưu manh côn đồ, đi đâu ai cũng khinh ghét.

    Nói gì thì nói, đó cũng là nhân-quả họ phải gánh chịu. Kể ra cũng tội nghiệp vì dân quê Bắc Kỳ có ai biết cái gì về CS đâu. May ra có mỗi dân Hà Nội, dân theo các xứ đạo là hiểu được nghiệp chướng của dân tộc này.
    Trả lời
  13. Cộng sản, hãy trở về nước Tàu của mi!12:07 Ngày 25 tháng 5 năm 2012
    Bài viết đầy đau xót, đầy lửa. Tự nhiên muốn đi tìm "chúng" để xả giận!
    Trả lời
  14. Cám on t/g Đặng Việt!
    Nhận định của tác giả cũng đem đến cho tôi nhiều cảm xúc, tôi thấy nhớ những năm tháng được sống trong nền tự do dân chủ của miền nam VN trước ngày bị "phỏng giái". Saigon khi đó được ví như hòn ngọc viễn đông và nhờ có ơn bác chó đẻ và đảng cướp chó săn mà Saigon bây giờ thua sút quá xa các nước Đông Nam Á và hòn ngọc viễn đông ngày trước giờ chỉ còn là "bãi rác thải của khu vực".

    Buồn cho sự mất mát, đổi thay ngược xu hướng thời đại của dân tộc VN. Cũng chỉ vì bè lũ ma quỷ chó săn cách mạng mới nên nông nỗi, giờ còn biết kêu ai!...
    Trả lời
  15. so sánh quá hay ! quá dễ tiếp thu ! Vì truyện " lão Hạc " đã trở thành dấu ấn trong tâm hồn của người trẻ. Chỉ cần nói đúng thực trạng hiện giờ, so sánh với " lão Hạc " hy vọng có thể trở thành bài học thức tỉnh người trẻ.

    Em là sinh viên ĐH. Nói thật bạn bè em đều chẳng biết gì. Vừa hôm qua thôi em gửi link 1 bài bào ở DLB. Vừa nhìn thấy chưa đọc, chưa phân tích suy xét gì, nó đã " cẩn thận đừng vào nhé, phản động đấy !! ".
    Hu hu, đau lòng cho thế hệ tương lai quá
    Trả lời
    Trả lời
    1. Ở VN thì mình còn thông cảm cho chút chứ đằng này ở xứ sở tự do mỗi khi mình thấy bức súc với những sự việc ở quê nhà như sự việc ở Văn Giang và ở Vụ Bản quê mình có cả video và hình ảnh cụ thể mà tụi nó còn nói là của bọn phản động ???chà mình chỉ muốn đập nát mẹ nó cái đầu ngu si đần độn của tụi nó cho hả giận
  16. CĂM THÙ SỤC SÔI !!!!16:59 Ngày 25 tháng 5 năm 2012
    Tẩy chay ĐCS đi thôi !!! 
    Làm hại dân tộc quá ư là dài rồi .
    Còn CS nhân dân còn bị lừa đến khốn khổ ,khốn nạn...
    Trả lời
  17. Bài viết của tác giả thật hay, đi vào lòng người! Ngẫm xưa mà nghĩ thời nay mới thấy được "Cái chó má" cái "khốn nạn" mà bọn CSVN ban cho dân tộc việt! 
    Còn bài thơ cũng quá hay, song để đúng với chất văn của cụ Giang Nam, tui nghĩ có hai chỗ cần sửa:
    "Tôi nắm bàn tay khô nẻ ngậm ngùi *
    Bà để yên trong bàn tay tôi lặng lẽ 
    Hôm nay nhận được tin bà 
    Không tin được dù đó là sự thật 
    Công an tra tấn, trói bà vào khám 
    Chỉ vì bà đi đòi đất, bà ơi! 

    Đau xé lòng tôi, chết nửa con người 
    Xưa yêu quê hương vì có chim có bướm 
    Có những ngày trốn học bị đòn roi 
    Nay thương quê hương vì trong từng nấm đất *
    Đã trở thành tài sản của các quan."
    Trả lời

Không có nhận xét nào: