20.10.12


Câu chuyện một biểu tượng: lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ

Sáng nay được đọc bài trả lời của Bác sĩ Trần Văn Tích ở Đức gởi cho Nha sĩ Nguyễn thị Thục Quyên, Ban Đại diện kêu gọi tham gia cuộc «biểu tinh cho Tổ quốc», tổ chức ngày thứ bảy 20 tháng 10 2012, tại München, Đức, nhưng không được mang cờ vàng.  Chúng tôi xin đóng góp cùng Bác sĩ Trần Văn Tích và các bạn bài viết vào năm 2005, về lá Cờ vàng thân yêu của chúng ta.  Nghĩ rằng vẫn còn thời sư.

Đầu tuần được đọc bài của Tiến Sĩ Bửu Sao kể lại buổi gặp gỡ với nhómThông Luận mà người đại diện là ông Nguyễn Gia Kiểng, thật là một cơn gió mát trong mùa hè oi bức. Cuộc gặp gở lai hoay quanh vấn đề lá cờ vàng ba sọc đỏ và biểu tượng của lá cờ.
Ông Nguyễn Gia Kiểng theo như chúng tôi biết được là người đã được chế độ Việt nam Cộng hòa đãi ngộ, từ cho phép đi du học, đến học xong thành tài ông đã được Việt nam Cộng hòa trọng dụng lúc bấy giờ. Và hình như cũng được hưởng chế độ hoản dịch, nghĩa là không « bị » đi lính, như những du học sanh khác về nước phục vụ. Tôi chỉ nói «hình như», nếu ông Kiểng «có» đi lính thì xin ông Kiểng tha thứ cho chúng tôi. Ông Kiểng tổ chức nhóm gọi là «Tập họp Dân chủ Đa nguyên», chúng tôi nói «gọi là» vì trong nhóm «Đa nguyên» thiếu hẳn nhóm « ủng hộ » cờ vàng, vì lẽ như tôi đã từng chứng kiến những buổi tập họp nói chuyên do nhóm «Tập hợp» tổ chức không bao giờ treo cờ vàng cả, dỉ nhiên vì không có cờ vàng nên cũng không có màn chào cờ.
Để trả lời cho thái độ đó là ông Nguyễn Gia Kiểng bảo ông cũng không treo cờ đỏ. Và cờ vàng hay cờ đỏ gì vẫn là cờ của quá khứ sai lầm của một đoạn lịch sử Việt nam sai lầm, như vậy chúng ta phải dẹp bỏ, không xài cờ nào cả, và chúng ta (nhóm ông Gia Kiểng) phải thay mặt hỏi tội hai cái chế độ Việt nam ấy, đòi hỏi nó phải ăn năn (Trong một cuốn sách dầy cợm ông Kiểng chẳng đả phá lịch sử của Việt nam và đòi hỏi Tổ Quốc Việt nam phải ăn năn sao?). Ông còn biện hộ thêm cho lý luận của ông là nếu ông treo cờ vàng ở Berlin (Đức) thì làm sao rủ rê các người Việt nam đã bỏ trốn chế độ cộng sản, chạy tỵ nạn từ các nước cựu cộng sản đông âu, không bao giờ biết đến cờ vàng, và chỉ biết có cờ đỏ vi lớn lên trong lòng chế độ cờ đỏ, đến nghe dân chủ đa nguyên do ông Kiểng nói chuyện được? Vi họ có biết cờ vàng là mô tê chi ? Thái độ kêu ngạo, câu trả lời cũng kêu ngạo và ngụy biện: Thử hỏi các thanh niên thanh nữ tỵ nạn công sản sống trong chế độ cộng sản Hà nội được gởi qua làm việc, tu nghiệp học hành với chế độ các cộng sản Đông Đức, Ba lan Tiệp Khắc chỉ biết những lá cờ xã hội chủ nghĩa anh em thì làm sao chấp nhận lá cờ Liên Bang Đức nay là lá cờ của nước Đức mới, cả lá cờ của nước Nga cũng không còn lá cờ búa liềm Sô Viết nữa!
Trở lại bài viết của Tiến Sĩ Bửu Sao, chúng tôi xin có đôi lời hoan nghênh bài viết của Tiến Sĩ. Cám ơn Tiến Sĩ, trong không khí hòa hoản Tiến Sĩ đã không ngại lên tiếng giữ vững ngọn lữa như vậy.
Như chúng tôi thường nói cùng bè bạn, lá cờ vàng là biểu tượng của tự do và độc lập. Xin trở lại một đoạn lịch sử. Thoạt tiên lúc nhơn dân Việt nam nỗi lên kháng chiến chống Pháp Bao nhiêu tổ chức khác nhau, bao nhiêu lá cờ khác nhau, rồi tập họp lại, rồi liên hiệp lại, rồi lập mặt trận nầy, liên minh nọ, những lá cờ của các Đảng phái khác nhau cùng tung bay : cờ Sao trắng của Đạị Việt và Việt nam Quốc Dân Đảng, Cờ sao vàng của nhóm Việt minh. Nhưng những nhà ái quốc chơn chánh chỉ biết đấu tranh cách mạng dành Độc lập và Tự do đầy nhiệt huyết và thành thực, bị lường gạt bởi một nhóm « thợ chánh trị chuyên nghiệp» lương lẹo đã biến «cái tổng nổi dậy ái quốc của toàn dân» thành một cuộc «cướp chánh quyền của một Đảng Cộng sản quốc tế». Lá cờ của một Đảng phái chánh trị, Đảng Cộng sản Việt nam biến thành lá cờ của toàn dân. Một số những người kháng chiến không cộng sản, những người quốc gia không cộng sản, kể cả những người kháng chiến cộng sản nhưng không thuộc hễ phái Đệ tam quốc tế sta-li-nít bị giết sạch. Một số người còn lại, vì cuộc sống còn của cá nhơn, của đoàn thể mình, và vì sư sanh tồn của đất nước và của dân tộc phải tập họp trở lại và cùng lấy lá cờ vàng ba sọc đỏ làm lá cờ dân tộc đấu tranh chống lá cờ đỏ sao vàng.
Biểu tượng lá cờ vàng là lá cờ của tự do. Tự do mà lá cờ đỏ sao vàng tuy có hứa hẹn nhưng không bao giờ cho cả.
Lá cờ vàng là lá cờ của độc lập, mà lá cờ đỏ không mang lại được vì Đảng Cộng sản cầm quyền tiếp tục ra lệnh từ ông đảng viên cao cấp đến anh nông dân nghèo hèn phải cuối đầu chào «ba ông tây râu xồm Các-Mác, Lê-Nin Và Xì- ta-lin».
Lá cờ vàng là lá cờ của phồn vinh, vì nó bảo vệ quyền tư hữu và tư doanh ,mặc dù nó bị gọi là «giả tạo». Lá cờ đỏ có hứa hẹn «thiên đường» nhưng đến bao giờ đi đến được.
Lá cờ vàng là lá cờ của dân chủ là ngay từ ngày ra đời lá cờ đã là biểu tượng của toàn dân Việt nam với nhiều Đảng phái, đoàn thể khác nhau: Đạị Việt, Việt nam Quốc Dân Đảng, Dân Xã đảng hay các đoàn thể do các tôn giáo khác nhau lập ra: Phật giáo, Thiên chúa giáo, Cao đài hay Hòa hảo… từ Nam chí Bắc nay lúc ra đời lá cờ vàng là biểu tượng là sự tập họp của các tư tưởng, ý thức chánh trị, khác nhau.
Ngay vào lúc nguy ngập nhứt thời Đệ nhị Cộng hòa, trong lúc khó khăn vừa cùng đánh giặc với một anh đồng minh đang cột một tay mình lại (đánh giặc hạn chệ mười phần công lực chỉ còn xài có ba). Vừa đàm với một anh địch thủ già mồm lương lẹo với hai anh đồng bọn khổng lồ Nga và Tàu chỉ có giấc mơ nhuộm đỏ Đông Nam Á. Một bên be bờ, với phương tiện hạn chế, một bên nước lũ tràn đầy. Một bên vừa đánh vừa nuôi vợ con, vừa xây dựng, một bên thí chốt mặc kệ dân mặc kệ quân. Miền Nam với lá cờ vàng vẫn trong sáng trong chế độ dân chủ, vẫn đấu tranh, tranh chấp bầu cử, đối lập, tranh cải. Giặc đến kề, gần chết vẫn xuống đường chống tham nhũng.. Ngày nay có ai chê bai chúng ta, chúng ta hảnh diện chúng ta có một nếp sống dân chủ, và chúng ta cũng đã hưởng được hai mươi năm. Bằng chứng nhờ nếp sống dân chủ ấy khi chúng ta tỵ nạn chỉ cần vài năm là chúng ta hội nhập được ngay với dân chủ vá văn minh dân chủ tây phương..
Lúc ta bỏ xứ ra đi, chúng ta có cái gì để chúng ta bám vào Việt nam. Giấy tờ không một mảnh, chỉ còn cái quần xà lỏn. Khi chúng ta khi đến trại tỵ nạn chúng ta chỉ là những kẻ vô Tổ quốc (Apatrides Motherlandless). Mồ côi đất Mẹ. Một thời gian sau, chúng ta nhập cư, định cư, nhập tịch. Ngày nay chúng ta có những Quê hương mới, con cái ta có những đất mẹ mới. Chúng ta còn cái gì? Chúng ta chỉ còn có lá cờ vàng là lý lịch, là quê hương của chúng ta, vì nó biểu tượng cái mà anh cha chúng ta trong 20 năm đã đấu tranh, có người đã nằm xuống, có người đã thân tàn ma dại, để bảo vệ cái hoài bảo, cái tư tưởng, cái lý tưởng ấy:
Hoài bảo một Tư do: chúng ta đã đấu tranh và đã hưởng được 20 năm tự do, hưởng trong khó khăn, hưởng trong chật vật nhưng chúng ta đã được hưởng.
Hoài bảo một Độc lập : chúng ta cũng được hưởng : làm ăn đi lại, chưởi nhau mắng nhau, báo chí lung tung, đảng phái năm bảy nhóm, biểu tình xuống đường tha hồ, nhạc vàng nhạc xanh kể cả nhạc phản chiến trong lúc cần tinh thần để chiến tranh. Ở Sài gòn bấy giờ có mặt người Mỹ? Phải, có người Mỹ nhưng dân ta có bị Mỹ ăn hiếp không? ở miền Bắc có người Nga, hỏi dân Bắc có dám nói chuyện với người Nga không? có dám lấy vợ Nga không? chồng Nga không?
Chúng tôi không chống lá cờ đỏ. Chúng tôi biết có nhiều lớp trẻ ở Việt nam không biết đến lá cờ vàng, chỉ biết lá cờ đỏ, xem lá cờ đỏ là lá cờ của quê hương Việt nam.
Chúng tôi chỉ chống cái biểu tượng của lá cờ đỏ.sao vàng. Ngày hôm nay lá cờ đỏ là lá cờ của sự đàn áp, độc tài, đảng trị, và của sự thiếu dân chủ và không có tự do.
Những ngày đầu của kháng chiến, có lúc lá cờ đỏ sao vàng cũng biểu tượng cái kháng chiến, của hành động yêu nước.  Vì vậy rất nhiều thanh niên thanh nữ lên đường «theo tiếng kêu sơn hà nguy biến». Nhưng than ôi! khi Việt Minh bắt đầu giết các người cùng kháng chiến chống Pháp nhưng không đồng chánh kiến: Khái Hưng, Trương Tử Anh, Huỳnh Phú Sổ, Tạ Thu Thâu, Phan văn Hùm, Phan Văn Chánh, Phạm Quỳnh . «Màu đỏ của cách mạng, của cấp tiến » của màu cờ đã biến thành «màu máu của dân tộc đang bị đàn áp ». Và trên vòm trời Việt nam ngày nay chỉ còn «lá cờ màu máu rủ».
Hỡi các bạn có ý muốn «tập họp Dân chủ Đa nguyên»
Các bạn muốn hòa hoản, hòa giải để nói chuyện dân chủ ư? Các bạn muốn nói dân chủ cho người khác nghe ư? — như đồng bào tỵ nạn ở Đông âu, đồng bào ta ở Việt nam. Các bạn phải có lý lịch: lá cờ vàng Tư Do Độc Lập Dân Chủ. Các bạn không có biểu tượng Dân chủ thì các bạn biết gì dân chủ mà các bạn nói. Ai mà tin.
Dân chủ là Đa nguyên. Nói Dân Chủ Đa nguyên là một «pléonasme»/nói bằng thừa/ như nói «Đi lên trên» vậy. Vì nói Dân chủ Đa nguyên nên cộng sản mới dùng “Dân chủ Nhứt Nguyên”, nghĩa là «Dân chủ Cộng sản» hay «Dân Chủ Xã hội Chủ Nghĩa».
Chúng ta có một lý lịch rất quý, vì nó được tôi luyện trong máu lữa., chúng ta có một biểu tượng. Chúng ta không biết xài, chúng ta mắc cở, chúng ta mặc cảm cái dân chủ, cái tự do, cái độc lập của chúng ta chăng ?
Cộng sản nó có buộc chúng ta bỏ dân chủ đâu ? Bằng chứng nó đang bắt người nói dân chủ mà, mà hể nó đi bắt là nó sợ mà nó sợ là nó thua. Trong nước càng ngày càng có số đông người nói chuyện dân chủ, đòi dân chủ, lần lần sẽ có những hàng động dân chủ. Ngày mai sẽ có những người công dân của Cộng Hòa XHCN Việt nam mang lá cờ đỏ sao vàng xé rào nhảy rào xuống đường đòi dân chủ.
Ngày mai sẽ có những người chiến sĩ dân chủ trong nước dám cầm cờ đỏ xuống đường đòi dân chủ, đem màu «đỏ máu» trở vế với «màu đỏ cách mạng» như «hồi mùa thu năm xưa ngày hăm ba» toàn dân đi theo «tiếng kêu sơn hà nguy biến». Ngày đó toàn dân Việt nam sẽ thoát khỏi cơn ác mộng. Các vị cựu kháng chiến đã bị lường gạt gần 60 năm nay, hãy tỉnh giậy đi, các bạn trẻ hãy «đi theo tiếng kêu sơn hà nguy biến».
Vì tương lai, vì độc lập, vì tự do, vi danh dự các công dân Việt nam ngày nay, hãy phất cờ đúng dậy, lá cờ ấy dù là cờ đỏ nhưng đó là cờ của các bạn. Lá cờ ấy không phải độc quyền của những người, cầm quyền. Vì họ đã nhơn danh các bạn, dân tộc Việt nam, làm nhựng điều sai trái, các bạn hãy nhân danh lá cờ đó để tống khứ họ đi.
Và ngày mai người Việt chúng ta ở hải ngoại và những chiến sĩ dân chủ trong nước sẽ cùng nhau tiếp chuyện để hỏi tội những tên đồ tể bán nước hại dân.
Hồi Nhơn Sơn 10 tháng 8 năm 2005
TS. Phan Văn Song
Hiệu đính ngày 17 tháng 10 năm 2012,
Để trả lời những kêu gọi biểu tình «cho Tổ quốc» ở Đức nhưng không được treo Cờ Vàng

Không có nhận xét nào: