Về cái gọi là “cuộc gặp gỡ bất thành”
Nhạc sỹ Tô Hải - Một lần nữa, tớ lại phải thành thật xin lỗi các vị nhân sỹ trí thức mà tớ đã đánh giá “hơn tớ cả mấy cái đầu” rằng:
a. Các vị còn quá… hiền lành, còn bao dung độ lượng, khiêm tốn quá, thậm chí hạ mình nhịn nhục, không cần giấy mời như yêu cầu ban đầu, cũng rủ nhau đến cửa cái Bộ Ngờ-giờ để chờ được một “tiếng mời” vào trả lời những điều mà quí vị thừa biết là:
KHÔNG BAO GIỜ NGƯỜI TA ĐƯỢC PHÉP NÓI THẬT vì quí vị có đầy đủ tài liệu mang theo (giáo sư Nguyễn Huệ Chi cho biết đã thức đến 2 giờ sáng để lên mạng, in ra không thiếu những gì mà chính phía Trung Quốc đã công bố xấc xược với toàn thế giới qua các phương tiện chính thống của họ !) Mà… nói trắng ra rằng “chúng tôi có biết…. nhưng đường lối của BCT hiện nay không cho phép phản đối” thì chỉ có mà… đi đứt! Xin nhớ cho là hiện nay: Trong cái Bộ này không ai có tên trong Bộ Chính Trị cả suốt nhiệm kỳ vừa qua nghĩa là việc nói thật hay dấu biến hay xuyên tạc hay cấm đả động đến những gì ảnh hưởng tới “4 tốt 16 chữ vàng, tình hữu nghị truyền thống lâu đời” đều do từ “trên đỉnh cao” chỉ đạo cả. Không thể có một sự tự động, sáng kiến nào của mấy anh mấy chị “tép riu” dám quyết định một cuộc gặp gỡ trực tiếp với quí vị (kể cả cái ông Sơn, thứ trưởng “đặc phái viên”) mà mọi điều ông ta nói ra chỉ là các câu nói chẳng hơn gì em Phương Nga (!) thậm chí còn nhẹ hơn em này!
b. Quí vị thừa biết là cái ông Hai ông Hải, hay cô Đào cô Đảo nào đó chỉ gọi điện mời một số rất ít quí vị “lên”Bộ với lý do “không biết địa chỉ những ai khác” là một chiến thuật chia quí vị riêng ra từng người một để dễ “thương thuyết”, để “kêu gọi giúp đỡ”, thậm chí để mua chuộc. (Cái gương tướng Đồng Sỹ Nguyên, sau khi có “vài phút Nói Thật” đã được tặng thêm “huân chương cao quý nhất” được tổ chức công khai linh đình có truyền hình tại chỗ rất hiếm thấy nhất, đã làm… thay đổi 180 độ giọng điệu của tướng Nguyên còn đó).
c. Việc “đánh lẻ” tướng Nguyễn Trọng Vĩnh bằng cách cho xe đến đón một mình ông (mà không “nhân thể” đi qua mấy vị lão thành như Hoàng Tụy, Chu Hảo v v...) ngòai cái ý đồ như việc ông Trương Tấn Sang đã từng đến tận nhà cụ Vĩnh để yêu cầu “có góp ý gì thì cứ gửi thẳng đến BCT chứ không nên đưa lên mạng” đã bị cụ Vĩnh công khai hóa lên mạng việc bác bỏ quan điểm này còn nguyên đó! Rõ ràng “Người ta” chỉ muốn nói chuyện với một mình cụ Vĩnh thôi còn ngoài ra “Chẳng biết các anh là ai hết” hoặc “các anh không đáng để chúng tôi bận tâm” hoặc tệ hại hơn “các anh là những “phần tử xấu”, là “lực lượng thù địch”, nhất là trong số những người ngồi chờ ở cổng Bộ Phó-Rìn-Ap-Phe lại có cả những người “không đáng tin cậy”, những kẻ hay phản biện (tức là phản động (!?) - lời của một tướng, thứ trưởng “Công An Còn Đảng Còn Mình”). Hơn thế nữa, những người đang “biểu tình ngồi” với ly cà phê đắng chát ngoài kia, ngoài những gương mặt không nằm trong danh sách mời qua điện thoại, lại có cả cái tên Phương vừa hôm qua đây dám cả gan đứng đọc bản tuyên bố chống “Người anh em 4 tốt” trên thềm Nhà hát Lớn thì…việc Tướng Vĩnh không chịu gặp người không đúng yêu cầu và không chịu đơn độc đàm thoại rồi ra về với bản tuyên bố công khai lý do về cuộc “gặp gỡ bất thành” trên mạng Bô- xít (Một việc làm quá đúng, quá sáng suốt) thì rõ ràng đây cũng là một cái cớ để “Nguời ta” công khai trước mọi dư luận là: “Đấy nhé ! Chúng tôi đã có thiện chí muốn gặp gỡ các ông, nhưng chính các ông đã hủy bỏ nó chứ đâu phải chúng tôi!”.
Một tắc-tích sơ đẳng được thi hành từ suốt hơn 60 năm qua: “Đấy nhé ! Chúng tôi đã chân thành mời các vị vào chính phủ, đã muốn đoàn kết, đại đoàn kết, thậm chí mời làm cả đến “cố vấn tối cao”…. nhưng quí vị cứ bỏ chúng tôi mà ra đi, kẻ chạy sang Tầu, kẻ sang Tây, kẻ dinh-tê rồi theo địch vô Nam, rồi lại sang Mỹ cùng bọn ma-cô đĩ điếm… để hưởng chút bơ thừa sữa cặn của Đế Quốc !”
Những “Sự Thật bị bóp méo, bị đảo ngược hoặc bị ém nhẹm”này, tớ đã liều mạng cảnh báo các vị “hơn tớ cả mấy cái đầu”. Tớ cũng đã dự kiến cái gì sẽ xảy ra, cũng như đề xuất những thái độ ứng xử… trong entry số 57 “Đã hết cái thời “thích” thế nào thi “giải” thế đó” đã xảy ra trúng phóc 99% . Chỉ có 1% không tính được đó là việc “Người ta cố tình gặp có một người, và biết trước, người đó thế nào cũng bỏ ra về do những yêu cầu không thỏa mãn, kéo theo cuộc gặp gỡ tự nhiên bị hủy bỏ ! Lỗi có thể tại cả hai hoặc hoàn toàn lỗi về phía…những kẻ đã kiến nghị được gặp mặt nhưng không chịu gặp kể cả đã mang xe đến đón tận cổng nhà!
Tớ, tuy còn lâu (đúng hơn là…chẳng bao giờ !) mới được đứng tên cùng những vị khách - mời - qua - điện - thoại, khi được biết thêm cái 1% mà tớ không dự kiến được, cũng phải tức ứa máu mắt, tức lộn ruột lộn gan mà đành bỏ thời gian, hơi sức ra để gõ thêm mấy dòng đề xuất sau đây:
1- Quí vị hãy ra một bản tuyên bố cho cả thế giới biết: CUỘC GẶP GỠ DO CÓ SỰ CHỈ ĐẠO CỦA TRÊN,ĐÃ BỊ BỘ NGOẠI GIAO HỦY BỎ. Trách nhiệm hoàn toàn do Bộ này chứ không phải “không thành” do chúng phía tôi tự hủy bỏ.
2- Kể từ nay về sau, chúng tôi, những nhân sỹ, trí thức, lão thành cách mạng, tướng tá về hưu sẽ không kiến nghị, không “kính gửi” bất cứ cơ quan nào nữa mà sẽ chỉ ra tuyên bố để nhân dân trong nước và thế giới hiểu rõ quan điểm của chúng tôi về những sự kiện trọng đại đã và đang xảy ra ở trong nước. Sau đó, dùng mọi cách của thời đại Internet này, phổ biến những ý tưởng đó đến được với mọi người dân, thậm chí đến cả các chính quyền, các tổ chức quốc tế kể cả Liên Hiệp Quốc để ai cũng hiểu được là nhân dân chúng tôi nghĩ và làm khác hẳn với chính quyền ! Ít nhất cũng gặt hái được những lời ủng hộ có uy tín vì họ chẳng hơi đâu mà dính vào những chuyện mà chính quyền ở đây không những không lên án, không yêu cầu giúp đỡ ủng hộ về vật chất, tình thần… lại còn “cấm một nước thứ ba can thiệp vào!”
3- Quí vị có đầy đủ lý do và cương vị để thay mặt Nhân Dân Việt Nam làm chuyện này vì đã nhiều lần (hình như đã 8 lần thì phải) kiến nghị về các vấn đề khác nhau, trong đó hệ trọng nhất là chuyện “bô-xít-một chủ trương lớn của Đảng” ) nhưng đều bị “miễn trả lời” và…vứt vô sọt rác !
4- Quí vị ai còn sức hãy tiếp tục đi đầu trong các cuộc “tụ tập đông người bầy tỏ thái độ”(manifestation) tại chỗ (nếu đăng đàn diễn thuyết, hướng dẫn quần chúng được thì càng tuyệt) hoặc “diễu hành” (marche) đi bộ vì Hoàng sa,Trường Sa, hoặc hơn thế nữa biểu tình đứng, biểu tình ngồi, biểu tình nằm trước một cơ quan, công sở nào đó, mà không có hành động, lời nói, khẩu hiệu kích động bạo lực, không để bị khiêu khích bởi thế lực chống biểu tình trăm mưu ngàn kế mà những lớp trẻ dễ rơi vào cái bẫy muôn đời của mọi cuộc biểu tình khắp thế giới từ cả mấy đời nay cũng như gần đây ở một số nước như Syrie, Libya…
Làm được điều này, quí vị sẽ có cả triệu người đi theo và những điều quí vị kiến nghị sẽ có hậu thuẫn vô cùng to lớn, khó có thế lực nào có thể cứ mãi mãi nhắm mắt làm ngơ, buộc họ phải “tự diễn biến” không sớm thì muộn.
Đã qua rồi cái thời theo bác Mao, coi trí thức không bằng cục phân ! đã mãi mãi qua rồi cái thời ông Trần Phú ghi hẳn vào cương lĩnh của Đảng “Trí, phú, địa, hào đào tận gốc, trốc tận rễ”!
Riêng tôi, biết thân phận mình đã đến lúc không thể di chuyển ngay trong nhà của mình thì… ra đường lúc này là điều không thể… Chỉ còn biết mỗi tuần phấn đấu một lần ký lên blog một vài ý kiến xuất phát từ cái đầu và con tim còn thoi thóp. Mong góp được cái gì với Đời trước khi nhắm mắt, xuôi tay.
Mong các vị trưởng lão, các vị trí thức trẻ (nhưng hầu hết đều đã U70,U60 cả) hãy đừng cho tôi là dạy đời.
Với các bạn trẻ, friends ruột của tớ, tớ cảm ơn vì vừa qua tớ nhận được khá nhiều lời khen về những gì tớ đã dám nói. Có nhiều bạn còn hỏi thăm tớ “có thật Bác đã 86 không mà ý kiến còn sắc sảo như thế ?”. Có bạn từ bên Tây, lần đầu comment trên blog tớ đã tôn vinh tớ hơi quá lời ! Có những tờ báo mạng chuyên chửi tớ hết lời cũng lần đầu đưa entry của tớ lên đầu trang! Thú thật! tớ cũng thấy vui vui và quên đi bao khó khăn, quên đi những chuyện “bão giá tàn phá ngay trong nhà”, những chuyện bệnh tật nan y để được theo đuổi vai trò làm một blogger chỉ có nói lên Sự Thật, mãi mãi là Sự Thật vì đã gần nửa đời người tớ chỉ có nói dối, tham gia nói dối, nhai lại ý kiến của người khác. 20 năm cuối đời này, tớ đã thấy ra: Không rũ bỏ được nỗi SỢ và cái HÈN thì… mãi mãi chỉ là những những đàn ngựa, đàn cừu của những chủ trại nuôi cho béo để cưỡi hoặc để lột da may áo mà thôi!
Với 90% những gì tớ đề xuất đã trùng hợp với những yêu cầu và xử trí của các vị nhân sỹ, trí thức, lão thành cách mạng... (không dám có ý nghĩ là tớ đã “mách nước” đâu), tớ thấy kể ra cũng nên xin phép các bạn cho tớ tự biểu dương tớ một phát bằng ngay câu comment của friend Bankymon:
“Hoan hô! hoan hô! Hoan hô lão blogger già họ Tô ! U90 rồi mà cứ viết ra, chỉ toàn là… SỰ THẬT! SỰ THẬT và SỰ THẬT!
. Bookmark the permalink.
Thêm Bình luận Mới
Hiển thị 7 bình luận