I- Từ việc coi thường tính mạng của người dân
Ngày 12/3/2012, bỗng dưng 40 thanh niên của xã Tự Lập, huyện Mê Linh, ngoại thành Hà Nội bị công an xã bắt không rõ lý do, không thông qua gia đình cũng như không lập biên bản bắt người,
cứ muốn bắt là tràn vào làng để bắt .Một số thanh niên khi ấy còn đang hì hụi làm cỏ, bỏ phân hoặc chăn trâu cắt cỏ trên đồng cũng lập tức bị lôi lên bờ tra tay vào còng.Cả buổi chiều rồi buổi tối, gia đình, người thân chờ mãi không thấy liền nhà nọ tìm đến nhà kia, quyết dò cho rõ ngọn nguồn lạch sông. 9 giờ rồi 10 giờ đêm không thấy ai về , tất cả hàng trăm con người kéo lên ủy ban nhân dân xã để đòi người, mà chủ tịch như điếc như câm, không biết không bàn, không nói cũng không cho hỏi lôi thôi.
Bực mình vì cách làm việc của chính quyền xã mà đại diện là ông Dương Văn Nhạn, Chủ tịch UBND xã Tự Lập, tất cả hàng trăm con người cùng la lối gào thét:
-Trả con tôi đây, con tôi có tội tình gì?
- Các người cậy có chức có quyền định bắt nạt dân đen chúng tôi hả?
- Cứ cho là chúng nó trẻ người non dạ nên đánh nhau đi nhưng tại sao không bắt những kẻ đầu têu phá bĩnh ,những kẻ qúa khích ở thôn Bạch Trữ xã Tiến Thắng lại bắt người bị hại là con em chúng tôi hả?
- Thả người ra, tại sao khi bắt thì thông qua chính quyền xã mà khi hỏi lại bảo không biết, bắt lên huyện mà hỏi ? Huyện có liên quan gì đến đây. Là chủ tịch ủy ban nhân dân xã ông phải có trách nhiệm chứ?
Cứ thế suốt 3 tiếng đồng hồ, sự phấn kích ngày càng lan tỏa, cuối cùng như nước vỡ bờ, một tiếng nói cất lên:
- Không nhiều lời với lũ sâu mọt ăn trên ngồi trốc nữa, chính quyền này của ai hả? Tất cả trụ sở ủy ban này, nhà ông ta đang xây đều là thuế má của dân đóng góp, là mồ hôi công sức của chúng ta gây dựng nên, không thả người thì phá đi bà con ơi.
- Đúng đấy, phá đi cho chúng nó biết thế nào là lòng dân ? không thể cứ bóp hầu bóp họng dân mãi được.
- Bọn này khốn nạn lắm, đánh bắt quen tay rồi, từ trước đến nay có ai vào trụ sở công an mà ra về lành lặn đâu? Không bẹp phổi cũng sưng gan, không tím tái chân tay cũng tối đen mặt mũi lại, phải phá tan trụ sở cho chúng nó chừa cái thói cậy quyền cậy thế bắt người dân đi…
Một bảo hai, hai bảo năm, năm bảo mười, đầu tiên chỉ là những viên gạch, hòn đá ném vào các ô cửa kính bóng lộn, cuối cùng cơn phấn kích dâng cao khi một trong 40 người được thả về cho biết đã bị giải lên công an huyện Mê Linh, bị đánh đập, ép cung tàn nhẫn nên nhiều người phải nhập viện vẫn chưa được về. Số ít được thả thì người bị đánh tím tay, người thủng màng nhĩ, người tím bầm ở mắt do bị đấm v.v
Không còn gì để mất, vốn quý nhất là mạng người cũng bị xâm phạm nghiêm trọng hết lần này lần khác. Tất cả ùa vào trụ sở đập nát mọi thứ, xô đổ bàn ghế , xé nát các băng rôn khẩu hiệu, đập vỡ cửa kính. Ngay cả cầu thang vốn được bê tông hóa cũng bị người dân đập bỏ không thương tiếc. Không kể các loài hoa , cây cảnh quý giá hàng chục triệu đồng cũng bị đạp đổ ngả nghiêng hoặc lăn long lóc dưới chân đoàn người uất hận, căm hờn.
Bóng tối như nung nấu thêm các hành động căm thù bức xúc của bà con…Phát hiện ra phòng làm việc của trưởng công an xã đang khóa, tất cả ùa tới lấy gạch, đá, xà beng đập tung chốt khóa tràn vào , bao nhiêu máy móc trang bị, từ điện thoại , computer, bàn ghế, giấy tờ, quạt bàn, đập hết, phá nát.
Chưa hả giận, mấy trăm con người cùng kéo về nhà chủ tịch xã Dương văn Nhạn đập phá nốt. Bao nhiêu vật dụng trong nhà bị đốt cháy, chậu cây cảnh bị lôi xuống vứt ngổn ngang. Vừa làm vừa hò reo , náo loạn khiến toàn thể gia đình Chủ tịch xã phải cao chạy xa bay.
Trưa 13-3, tất cả chỉ còn là quang cảnh đổ nát hoang tàn, từ trụ sở UBND xã, đến trụ sở công an và nhà riêng của Chủ tịch xã.
II Thay cho lời kết:
Từ bao đời nay, người dân Việt Nam vốn nổi tiếng là cần cù chịu khó, chân chỉ, hạt bột, trong giao tiếp luôn lấy câu cửa miệng của ông bà để lại để tự răn mình: “một sự nhịn là chín sự lành”. Họ sẵn sàng nhường nhịn, chịu đựng, và luôn tìm cớ để biện hộ cho hành vi nhịn, nhục của mình. Sự nhường nhịn dường như đã thành bản chất cố hữu, thành phép tắc căn bản trong ứng xử riêng của mỗi người. Thậm chí cao hơn sự nhường nhịn là chịu đựng. Chịu đựng để giữ lấy nếp nhà, để không vì việc nhỏ mà hỏng việc lớn, để không vì chuyện của mình mà phá vỡ mối quan hệ tốt đẹp với hàng xóm, với lãnh đạo xóm, thôn v.v … Chịu đựng, theo suy nghĩ đơn giản, thô mộc của họ- là cái gốc của điều thiện, là sự chia sẻ với những khó khăn của làng nước, cao hơn nữa là cấp xã, huyện tỉnh, trung ương. Sự chịu đựng của họ bao nhiêu năm qua, đặc biệt trong thời kỳ “chống Mỹ, cứu nước” cũng như xây dựng, kiến thiết trong thời bình đã chứng tỏ họ là những con người thật sự cao cả, biết hy sinh, sẵn sàng bỏ qua những sai lầm của lãnh đạo đảng và nhà nước để luôn tin tưởng vào các chính sách của chính phủ ban hành, từ thuế má, ruộng đất, chế độ v.v Song con giun xéo mãi cũng phải quằn, kể từ khi đời dân có đảng là đồng nghĩa với đời dân…đáng cỏ …hoặc đáng…củ (!) Khi đảng hô “lấy dân làm gốc”, thì gốc nào có củ to được đảng tận dụng triệt để, moi hết củ rồi, dân chỉ còn trơ gốc, lại tiếp tục cặm cụi một nắng, hai sương, bỏ phân, nhổ cỏ, chờ vụ mùa mới tốt tươi, ra hoa, tạo củ, mời đảng xơi…Cả trăm nghìn cán bộ ngồi trên đầu dân, bòn rút công sức của dân qua hàng chục thứ thuế. Từ nông nghiệp, cầu đường, thuỷ lợi, giao thông, phụ nữ, thanh niên…đủ hết. Vậy mà vẫn không yên, giấc mơ “đánh giặc” xong trở về với mái nhà, luống cày của mình, ngày ngày chồng cày vợ cấy, con trâu đi bừa, đã vĩnh viễn không còn là hiện thực…Để thực hiện chính sách cai trị ác độc của mình, đảng đã ra cả một chiến dịch cướp đất, xúc dân để bán lại cho các ông chủ người Tàu, Đài Loan, Nam Hàn, Nhật Bản v.v với giá đền bù vô cùng rẻ mạt…một mét đất đồng bằng châu thổ, bờ xôi ruộng mật đổi bằng một bát phở (30.000 VND) còn miền núi, trung du (Hoà Bình, Lâm Đồng) đổi bằng vài chiếc bánh mỳ (5.000 VND)… Trong khi đại bộ phận nông dân nghèo đi, thì tầng lớp cán bộ xã lại giàu lên trông thấy, vì hiện tượng đục nước bèo cò, té nước theo mưa, dậu đổ bìm leo, cố tình vào hùa với cái ác, cái xấu, cái sai của tầng lớp lãnh đạo đảng, lãnh đạo trung ương để mua rẻ, bán đắt, cướp trắng của bà con hàng nghìn ha đất (bên cạnh những ha đất bị tịch thu trong diện quy hoạch, giải toả) đã thế lại cậy quyền cậy thế hống hách, bắt nạt . Đã “ghế cao ngồi tót sỗ sàng” rồi, ngồi từ năm này sang năm khác , càng ngồi lâu thì mức độ ăn hại, đái nát càng lòi ra. Thay vì đề ra những đối sách có lợi cho dân, những chính sách phù hợp lòng dân thì họ lại coi dân như kẻ thù, như những kẻ cần phải bị nô lệ hóa , cần bắt cứ bắt, cần đánh cứ đánh, đánh đến mức thân tàn, lực kiệt cũng không một lời xin lỗi, một đồng đền bù… Thế là uất hận nổi lên, không còn gì để mất, cả trăm người dân cùng vùng lên với tất cả sức mạnh tiềm tàng, quật khởi của mình, để dạy cho lũ đầu trâu, mặt ngựa từ thôn, xã đến trung ương một bài học nhớ đời, bất chấp sự nguy hiểm đang đe dọa tính mạng mình cùng con em mình.
Cái gì phải đến sẽ đến, người xưa dạy: “Giặc giã là ai, giặc giã là dân đấy, nuôi dân không đủ thì dân thành giặc”. Người nông dân Việt Nam với bản tính cần cù, đảm lược, không cần đảng và nhà nước nuôi họ mà ngược lại, bản thân họ phải è cổ nuôi cả một bộ máy cồng kềnh, ăn hại của đảng và nhà nước, chínhlà bọn cường hào xã hội chủ nghĩa Việt Nam bao nhiêu năm nay rồi. Cái thời lấy dân làm gốc, làm củ đã qua rồi, lòng dân xã Tân Lập bị xéo mãi rồi, không thể quằn được nữa, đã vùng lên chống đảng và chính quyền với vũ khí thô sơ của mình là…lấy dân làm guốc, làm quả đấm, làm gạch đá chống lại dùi cui, roi gân bò, còng xích của công an đảng.
Tiếng súng Đoàn văn Vươn đã nổ, làm rạn nứt thành trì xã hội chủ nghĩa, nay lại đến tiếng hét của bà con xã Tự Lập… thử hỏi cứ với cách cai trị này thì đảng còn tồn tại được bao lâu? Hay câu nói của người xưa: “Phản dân là chết, sóng to, lũ lớn tràn bờ”, đã và đang thành hiện thực, dìm con thuyền “định hướng” cùng cả bè lũ giặc đảng xuống tận chín tầng đất đen, để độc lập, dân chủ – hoà bình và tự do mãi mở ra trên mảnh đất cằn cỗi, hoang hoá bao nhiêu năm vì độc tài, gian dối này.
Sacramento 21-3-2012
T.K.T.T
This entry was posted in Trần Khải Thanh Thủy. Bookmark the permalink.
Sung đâu chẳng rụng sẵn liền mì tôm
Nhân quyền dân chủ chợ hôm
Theo chân chú cuội lôm côm vật vờ
Sung rơi gió thổi bay vèo
Chờ Sang cấp tiến chó lèo cưả sau
U mê Trọng lú Dũng đù
Mẹ cha chúng nó bỏ tù văn nhân
Rêu rao đối thủ Châu Xuân
Cò mồi viết báo chó săn lạc loài
Kià bầy cộng sản đười ươi
Tôn thờ Lê Mác trọn đời ngu lâu
Khom lưng bợ đỡ ba Tàu
Bán buôn mạng sống nhà lầu xe hơi
Ái ân Tàu – Việt lả lơi
Tân Cương Tây Tạng lệ rơi máu trào
Chủ trương hán hoá Mao Hồ
Buôn dân bán nước từ lâu lắm rồi
Nằm chờ sung mãi chẳng rơi
Âu Châu xa tít Hoa Kỳ ở đâu?
Một bầy tham nhũng gần xa
Công an mật vụ đầu trâu lộng hành
Chềnh ềnh xác thối Ba Đình
Tấm gương đạo đức ruồi xanh bám đầy
Bắc Phi cách mạng hoa lài
Hương thơm trôi dạt đêm dài Việt Nam
Chiêm bao giấc mộng âm thầm
Tự do độc lập tháng năm hoá bùn
Mất tiêu hạnh phúc toàn dân
Ngai vàng tập thể tranh ăn chia phần
Mấy năm bầu bán một lần
Bí thư cộng đảng theo chân một bầy
Công an mật vụ cáo cầy
Bán hồn quỷ đỏ hố đầy sung rơi…
Dân nghèo xơ xác tả tơi
Há mồm hưởng phước mà trời chẳng thương.
hoạ theo suy tưởng và ảnh cuả Minh Sơn Lê
Dưới hàng cây xao xác người ơi!
Ngậm ngùi rỏ giọt mưa rơi
Chen chân xô đẩy giống nòi thảm thương
Lũ côn đồ vây kín rằn ri
Trung đoàn cơ động thẳng tay
Đặc công dã chiến vòng trong vòng ngoài
Lính ăn lương tới tấp lao nhao
Chặn người la lối xôn xao
Hoàng Trường hải đảo máu đào tổ tiên
Trước toà nhà đại sứ hò reo
Việt Nam cộng sản làm ngơ
Mối tình Trung Việt thiết tha Mao Hồ
Những hẹn hò ký kết năm xưa
Chủ quyền nhượng bộ Trung Hoa
Miền Nam đổi chác thuận hoà đôi bên
Đám dân nghèo thuả đáng trị ngay
Phỉnh phờ ba lém anh hai
Quyền hành bổng lộc trọn đời thủy chung
Hạt châu sa má rám môi se
Như đàn vịt chạy tuá te
Vòi rồng xối xả chắn che hàng rào
Những sinh viên quả cảm anh hào
Chỉ tên điểm mặt cầm đầu
Phá tình hữu nghị hữu hoà Việt Trung
Ký kết dần từng bước thì sao?
Cắt đi mấy mẩu đất thưà
Trăm năm để lại đời sau nó đòi
Tư tưởng cao tha thiết mênh mông
Năm châu thế giới đại đồng
Mác Lê chủ thuyết cờ hồng thắm son
Chủ nhân ông giai cấp tiên phong
Nguyện làm đầy tớ nối dòng
Trung thành nhẫn nại một lòng nguyện theo
Chẳng đổi thay chủ nghiã tôn thờ
Hy sinh chục triệu máu đào
Cởi trần đóng khố thế nào cũng xong
Một trăm năm thì đáng là bao
Chủ chương đường lối bao la
Anh minh trí tuệ mặn mà Hồ Mao
Vì khổ đau cùng quẫn làm liều
Hãy so mấy nước phi châu
Ta còn sướng chán đứng đầu u mê
Phải cam tâm nhẫn nại tôi đòi
Đấu tranh hò hét làm gì ?
Vững tin mù quáng lõi đời khôn ngoan…
Thân xác cừu lam lũ thê lương
Trọn đời băng đảng đến cùng
Thắt lưng buộc bụng thiên đường dựng xây
Sáu mươi lăm khốn khổ vì ai ?
Cha ông con cháu gà nòi
Bắc Nam thống nhất u hoài xót xa
Chiụ nắng sương tầm tã khóc than
Rừng vàng biển bạc hao dần
Cho thuê canh tác chính quyền mỵ dân
Mộng quý quyền mặt thớt mấy ai
Khơi khơi ăn cướp ban ngày
Từ trên xuống dưới một bầy chó săn
Có thấy chăng tiền đấy chứ sao ?
Than đồng bô xít sinh ra
Cha ông chúng nó ăn chia đồng đều
Cờ đến tay phấp phới dương cao
Làm quan cả họ được nhờ
Vưà la vưà cướp đưá nào dám kêu?
Thói gian manh một thuở côn đồ
Mác Lê mấy chữ lờ mờ
Nuớc non, non nước, cơ hồ lại mao
Một tí ti chấm mút là bao
Tiến lùi lịch sử lao đao
Theo vòng trôn ốc trâu bò vẫn ta…
cảm tác từ một bức hình
Xanh xao hói trán nhạt nhoà làn da
Bồng bềnh đám tóc sa đà
Gan như cóc tiá ai mà chẳng lo
Hai lần chú phỉnh trúng to
Cầm đầu băng đảng đô la chia phần
Tham ăn quá khẩu thành tàn
Cẩm Đào túm gáy cơ hàn nước non
Sinh Hùng ca vát cổ cồn
Dũng kia ngô ngọng thần hồn quắt queo
Bất tài ra sức leo trèo
Đỉnh cao quyền lực hắt heo sớm chiều
Văn nô bồi bút đặt điều
Sá chi miệng lưỡi cú diều gian ngay
Chính quyền thối nát lung lay
Toàn dân sức mạnh nắm tay kết đoàn
Lời thề công bộc dối gian
Hay là đầy tớ nhân dân cáo già…
Chí Minh đã chết bấy lâu
Nắng mưa dầu dãi mái đầu phôi phai…
Sống trong chế độ độc tài
Nưả già thế kỷ đắng cay muôn vàn
Bây giờ nói láo khó khăn
Bảy trăm lá cải rẻ cùn xác xơ
Có ai nhắn nhủ ma Hồ
Lưu manh vô sản cơ đồ nát tan!
Suốt ngày địt mẹ tổ tiên giống nòi
Mái trường xã nghiã đười ươi
Hành nghề tẩy não giết tươi linh hồn
Hồ ly tinh dẫn cáo chồn
Tự do độc lập chui luồn vào ra
Lạc vào hang ổ Tàu – Nga
Be be dê cụ gọi Hồ là cha
Bây giờ con đỏ bơ vơ
Quê hương tang tóc xác xơ lụi tàn
Chó săn hung hãn dã man
Dồn dân cướp đất tâm thần đảng viên
Sông hồ ô nhiễm triền miên
Trường Tô trụy lạc ngang nhiên lộng quyền
Hoàng Sa lãnh hải Tây Nguyên
Di dân đại Hán vàng tiền đô la
Thập thò lớn bé nhỏ to
Hacker tin tặc mẹ cha chửi càn.
Bác Mao đã dạy ngậm ngùi việt gian
Đấu tranh giai cấp chưá chan
Tiệm vàng tư sản triệt dần chẳng tha
Bắc Giang trấn lột nhà giàu
Theo gương cách mạng ngày xưa cướp quyền
Thấm nhuần đạo đức chính chuyên
Tên Lê Văn Luyện chém liền đầu rơi
Đỏ lòm phùn phụt dưới trời
Máu phun rực rỡ sáng tươi cờ hồng
Luá xanh chen chúc cánh đồng
Thuế nhanh mau đóng thiên đường dựng xây
Bây giờ cộng sản đắng cay
Bài xưa vở cũ còn say giấc nồng
Chủ trương kinh tế thị trường
Công nông vẫn đảng tiên phong dẫn đầu
Còn đâu Tố Hữu làm thơ
Ngợi ca dã thú Mao Hồ hai tên
Cần lao cốt cán tiến lên
Giết đi giết nưã hoa tiền thuộc ta
Trường Tô sa đoạ la đà
Ăn chơi trác táng ngọc ngà tấm thân
Theo nền mạo hoá mị dân
U mê tăm tối chẳng lần lối ra
Mầm non mẫu giáo thiết tha
Noi theo lão tặc dê già vô luân.
trả lời Vườn Thơ
Bất tài vô dụng chỉ quen moi tiền
Vô thần mơ mộng thành tiên
Theo chân Hồ tặc triền miên mịt mờ
Nổi danh Trọng Lú vịt vờ
U mê tăm tối cơ đồ giang san
Ba Tàu luồn cúi chó săn
Cam tâm khuyển mã dã man lạc loài
Tôn thờ khỉ tổ đười ươi
Mác Lê tà giáo chôn vùi nước non
Đánh hơi thoang thoảng mùi nồn
Đam mê hưởng thụ liếm chôn tiểu kiều
Hảo lơ sớm tối yêu chiều
Đàn anh đã có Khả Phiêu dọn đường
Quyết tâm bán cả biển đông
Việt gian tự cổ bắc phương sang chầu
Đăng quang chức tống bí thư
Tôi con ô nhục chư hầu lạ chi?
cảm tác theo bài báo cuả Lão Móc
Đứng lâu cũng mỏi cho nên phải nằm…”
Trích thơ Xuân Sách
Lao nhao trỗi dậy đít thâm một thời
Thay mồm nhoe nhoét xả hơi
U mê tăm tối vẫy đuôi cáo Hồ
Mác Lê Mao bọt tuôn trào
Ba Tàu đại Hán tru cha thiên đường
Vỏ chanh lăn lóc thảm thương
Hào quang một thuở thê lương não nùng
Viết văn nhắng nhít khoe khoang
Sặc mùi mắm thối biển Đông nhấn chìm
Trải bao thập kỷ im lìm
Bỗng nhiên rác rưởi lên men chống Tàu
Chống theo chỉ thị đảng ta
Miễn sao bốn tốt Cẩm Đào chớ quên…?
cảm tác từ một tấm hình
Áo xanh lon gạch công an rõ ràng
Một thằng mật vụ mím răng
Khiêng người yêu nước quẳng sang lià đường
Biểu tình chống giặc xâm lăng
Chính quyền đàn áp tang thương thế này
Hỏi ai tàn nhẫn mặt dày
Tay sai Trung Cộng đoạ đầy dân ta
Tất Thành ngỏm tỏi từ lâu
Thay tên hán tặc họ Hồ thế chân
Chiến tranh hủy diệt dã man
U mê tăm tối việt gian hại nòi
Trách gì khố rách tả tơi
Quanh năm đói khổ lệ rơi mấy hàng
Uớc mơ bánh vẽ thiên đàng
Mưu gian kế hiểm là thằng Chí Minh
Xác còn quàn tại Ba Đình
Khói hương xì xụp ruồi xanh từng đàn
Ba Tàu thâm nhập lấn dần
Chóp bu độc đảng tranh ăn bạo quyền
Giết nhau như ngoé triền miên
Giang sơn thê thảm đảo điên mãi hoài
Ngày tàn cộng sản đến rồi
Cứu nguy chế độ lạc loài công an?
Thiêu luôn những đưá nặc danh mặt dày
Bán thân nhục thể một bầy
Kiếm xu nhai bã đoạ đầy sinh linh
Con yêu tự nhận râu xanh
Tâm thần bấn loạn tranh giành thịt nhai
Uốn lưng bợ đỡ độc tài
Ba Tàu đại Hán kéo dài thời gian
Lợi quyền lớn bé chia phần
Tài nguyên lãnh thổ nồng nàn thiết tha
Vợ chồng con cái xa hoa
Sống bằng xương máu đồng bào Việt Nam
Già mồm ác quỷ từ tâm
Hồ Mao tư tưởng gieo mầm hoạ lai
Nưả già thế kỷ chôn vùi
Mạo danh cộng đảng lạc loài đười ươi
Đảng là tên xấu xưa nay
Lưu manh vô sản bất tài hại dân.