Nguyễn Bá Chổi (Danlambao) - Tôi sinh ra dưới ngôi sao xấu nên phải chứng kiến triền miên những bất hạnh xảy đến vơi đất nước và dân tộc mình. Chẳng hạn như trận dịch hạch Cải Cách Ruộng Đất trên Miền Bắc thập niên 50 của thế kỷ trước, lúc tôi vừa có trí khôn, và tai ương Cưỡng Chế Ruộng Đất đang xảy ra khắp nước, ở tuổi cuối đời. Cả hai tai họa đều do con người tạo nên, và đều có cái tên viết tắt là CCRĐ; chỉ khác ở chỗ CCRĐ xưa và CCRĐ nay ở tầm cở mức độ “hoành tráng”.
Tôi còn nhớ như in ánh mắt kinh hãi của mẹ tôi cái buổi tối bên ngoài trời mưa phùn gió rét, đang ngồi bên bếp bị du kích xông vào nhà thúc ép đi xem buổi đấu tố ông Lý Thưởng là người bà con mẹ tôi gọi bằng cậu. Mẹ tôi nghe đến hai chữ đấu tố là kinh hoàng vi mới đây dì Bang ngoài Hà Tĩnh bị đấu tố giết chết. Cảnh đấu tố diễn ra sao thì ngày nay ai cũng đã biết được phần nào sự dã man khủng khiếp của nó rồi. Điều tôi muốn đề cập nơi đây là sự thay đổi quá dễ dàng của lòng dạ con người.
Làng Yên Phú bên bờ La Giang không giàu như cái tên gọi, nhưng từ khi có trí khôn, tôi biết được dân làng sống với nhau rất yên hoà và thuận thảo. Vậy mà chẳng bao lâu sau ngày có đám người lạ mặt đầu nón cối chân dép râu, bên hông mang kè kè cái xắc cốt về “phát động phong trào quần chúng đấu tranh”, họ trở ra e dè với nhau rồi có những kẻ đối xử với nhau thậm tệ hơn loài thú... Những người bần cùng nhất làng được đoàn cán bộ Cải cách ưu ái chiếu cố. Chẳng hạn bà X ... là chỗ đi lại thân tình với gia đình tôi một hôm khoe với mẹ tôi bà được học tập để đấu tố địa chủ. Mẹ tôi sửng sốt bàng hoàng song không dám ngỏ lời khuyên can. Bà X khoe tiếp là, sau khi đấu tố bà sẽ được chia phần “quả thực” là tài sản tịch thu của địa chủ. (Nhưng rồi đấu tố xong, chờ mãi không thấy gì, bà lại đến xầm xì với mẹ tôi lòng ăn năn việc bà làm).
Đó là Cải Cách... những năm xưa, người dân bần cùng hiền lành chất phác chỉ vì một lời hứa lèo mà đã thay lòng đổi dạ, quên mất mình là ai để đứng khua tay múa chân chỉ vào mặt người từng giúp mình trong lúc hoạn nạn hỏi “mày có biết tao là ai không...” rồi kể ra một lô tội lỗi do đoàn cán bộ mớm cho và tập đi dượt lại nhiều đêm nơi trụ sở xã.
Trong Cưỡng Chế thời hiện đại thì “hoành tráng” hơn nhiều. Đất đai, ruộng vườn, nhà thờ chùa chiền nghĩa trang hay bất cứ thứ gì muốn tiếm đoạt hôm nay, người ta không cần mượn tay nhân dân bần cố nữa, mà đường chính chính là Công An nhân dân, Quân Đội nhân dân, lại còn cả Côn Đồ nhân dân và Chó nghiệp vụ nhân dân. Hàng hàng lớp lớp trước sau trong ngoài.
Khác với CCRĐ xưa “đấu sĩ” trang bị... tay không, chỉ mới được hứa lèo phần “quả thực” mà đã làm như vậy. CCRĐ nay, các lực lượng “cưỡng sĩ” được hứa thật, phần “quả thực” - chưa nói đến các món thuộc “bí mật quốc phòng” không thể tiết lộ - đã nắm trên tay như cơm hộp, nước ngọt Coca Cola, nước say Heineken; lại mặc đồng phục, trang bị dùi cui lựu đạn, súng dài súng ngắn, xe trục xe ủi, thì bọn “địa chủ” như cụ già kia chúng đánh cho nằm xỉu bên lề đường; chị phụ nữ gầy còm nọ bị lôi đi như quân Du Dêu điệu Chúa Giê Su đi đóng đinh; hai nhà báo chính thống, chúng cũng khện nhừ tử, lại còn dắt về đồn là chuyện không gì phải ngạc nhiên.
Trong Cải Cách Ruộng Đất, các “đấu sĩ” thay phiên nhau từng người một, đứng trước mặt địa chủ đang bị quỳ trước toà án nhân dân kể tội, mạnh lắm là nhui đầu hay đá điạ chủ vài cái; chứ không có quyền đánh gục “đối thủ” tại trận. Trong Cưỡng Chế thì “cưỡng sĩ” một lúc vài ba ngàn quân ào ào xông tới; kết quả như mọi người thấy nơi video clip đang được phổ biến khắp toàn cầu.
Cải Cách Ruộng Đất xưa xuất phát từ chính sách chủ trương của nhà nước. Cưỡng Chế Ruộng Đất nay là do cái gật đầu của kẻ đứng đầu công ty nọ, công ty kia thuộc tư nhân. Nhưng ngọn cờ Cưỡng Chế Ruộng Đất ngày nay phất cao hơn, phấp phới hơn ngọn cờ Cải Cách Ruộng Đất 60 năm về trước, khi Việt Nam ta mới giải phóng được một nửa nước. Sở dĩ được như vậy là nhờ sự kết hợp kỳ tài giữa nhà nước với một bộ phận nhân dân ưu tú. Cứ cái đà kết hợp nhuần nhuyễn như thế này, làm cho khí thế vụ cưỡng chế sau cao hơn vụ cưỡng chế trước, chắc chắn chẳng bao lâu nữa con cháu ta khỏi phải bận tâm về chuyện tái cải cách ruộng đất nữa. Bởi vì khi đó, ruộng đất Việt Nam ta đã được bê-tông hoá, nhựa đường hoá, sân Gôn hoá, cây cảnh hóa, khu sinh thái hoá, sòng bài hoá, khách sạn hoá, vân vân hoá... và nhất là “bạn” hoá từ đất liền đến biển đảo .
Từ Cải Cách Ruộng Đất đến Cưỡng Chế, lòng người dân quê từ chỗ mộc mạc hiền lành chất phác qua truyền thống bao đời bỗng chốc biến thành dạ thú, ngày một ác độc hơn, bầy đàn hơn. Những anh Công an, chú Bộ đội, cậu Dân phòng trong lực lượng Cưỡng Chế kia, và nhất là những kẻ quyền lực đứng sau lưng, từ đâu sinh ra vậy?
Nhớ lại ánh mắt mẹ tôi thời Cải Cách Ruộng Đất khi bị du kích đến bắt đi xem đấu tố, tôi bất chợt nghe tiếng thét của bà cụ Lê Hiền Đức khi người đảng viên CS kỳ cựu này đứng trên cao chứng kiến toàn cảnh Cưỡng Chế đất của đồng bào huyện Văn Giang tỉnh Hưng Yên vừa rồi. Và bên tai tôi văng vẳng tiếng hát Việt Khang, “Việt Nam tôi đâu?”
Vì ai nên nỗi!
Ôi!, dân tộc tôi, chúng ta còn gì để nói nhi?
" Bao giờ Tiên Lãng chia đôi
Sông Hàn nối lại, thì tôi lại về !"
Phải chăng Tiên Lãng mà sấm Trạng trình nhắc đến cách đây 500 năm là khởi đầu cho sự chấm hết của đảng cộng sản độc tài toàn trị ngày nay.
“Đảng Dân đại bại tan tành
Cầu cùng đảng cộng ra tranh chiến cùng
Tu binh mải mả chiêu hùng
Núp lưng đảng cộng phục hưng nước nhà
Rồi sau sanh sự bất hoà
Lại cùng đảng cộng can qua chiến trường
Non cao biển cả đôi đường
Phân ranh biên giới tỏ tường mới an
Vầng hồng lộ khắp bốn phang
Tây phương cuốn gió tìm đường đào giông
Bập bồng Tần quốc bập bồng
Là nơi chiến địa huyết hồng chảy lan
Hải hồ rửa máu nghỉ an
Tiền Âu hậu Á Thiên Hoàng định phân
Thân gà dạ khỉ đấy chừ
Thì là ngọn lửa mới thâu dịu lần
Kỳ Phang thay đổi cuộc trần
Chó kia gặp chủ nó cần sủa tru
Quân minh dân sự ôn nhu
Heo kia thong thả ngao du đầy đường
Chuộc rày gặp cảnh bình an
Trâu kia thong thả nghênh ngang đồn điền
Cọp rày làm chúa lâm điền
Quân thần cộng lạc miên miên cửu trường.”
Nếu có chiến tranh như vậy, thì mới ứng nghiệm lời sấm của Trạng Trình những câu sấm Trạng Trình tiên đóan về vận mệnh nước Việt Nam từ thế kỷ 20 đến thế kỷ 21 sau đây, mà tôi thiết nghĩ chúng ta nên đọc lại để thấy sự ứng nghiệm của những lời sấm này của thánh hiền cách nay hơn 500 năm đã đúng đến mức độ nào .
Sự có chăng mặc nọ ai đòi
Việc làm thất chính tơi bời
Minh ra bỗng lại thất thôi bấy giờ
Sấm Trạng Trình
Sự có : Tư hữu. Ai đòi? đảng cộng sản mượn danh nhân dân.
Quần gian đạo danh tự
Bách tính khổ tai ương
Can qua tranh đấu khởi
Phạm địch tánh hung hoang
Nghĩa là:
đảng cướp danh nhân dân
trăm họ khổ tai ương
chiến tranh mâu thuẫn khởi
nghịch trời tánh hung hoang
Mặt khôn đổi phép, mặc ngoan tham tài
Áo vàng ấm áp đà hay
Khi xui đắp núi khi say xây thành
Lấy đạt điền làm công thiên hạ
Được mấy năm đất lở giếng mòn
Con yết ạch ạch tranh khôn
Vô già mở hội mộng tôn làm chùa
Cơ trời xem đã mê đồ
Đã đô lại muốn mở đô cho người
ấy lòng trời xuôi lòng bất nhẫn
Suốt vạn dân cừu giận oán than
Dưới trên dốc chí lo toan
Những đua bán nước bán quan làm giàu
Thống rủ nhau làm mồi phú quí
Mấy trung thần có chí an dân
Đua nhau làm sự bất nhân
Đã tuần bốn bể lại tuần đầu non
Dư đồ chia xẻ càn khôn
Mối giềng man mác khiếp mòn lòng nhau
Áo vàng: chiếc áo nhà vua, kẻ cai trị; đà hay : đã chắc là hay đâu.
Khi xui đắp núi khi say xây thành: cứ thích là làm, làm bậy làm bạ, càng sửa càng sai.
Lấy đạt điền làm công thiên hạ: Chiếm hữu ruộng đất làm của chung.
Được mấy năm đất lở giếng mòn: Chỉ gây hoạ cho đất nước và con người.
Con yết: Con dê, biểu tượng cho sự ngu dại tham lam. Vô già mở hội mộng tôn làm chùa: Không phải là người Phật tử, tăng sĩ mà đòi lập nên một tôn giáo mới thay cho Phật giáo.
Cơ trời xem đã mê đồ - Đã đô lại muốn mở đô cho người: mê muội theo học thuyết mở nước cho ngoại bang.
Dư đồ chia xẻ càn khôn : Tập đoàn gây chia rẽ lòng người, cắt đôi đất nước.
Còn hung hăng bạc ngược quá xưa
Cuồng phong cả sớm liền trưa
Đã đờn cửu khúc còn thơ thi đề
Ấy Tần Vương ngu mê chẳng biết
Để vạn dân dê lại giết dê
Luôn năm chật vật đi về
Âm binh ở giữa nào hề biết đâu
Cuồng phong cả sớm liền trưa - Đã đờn cửu khúc còn thơ thi đề : Văn công văn nô hoà nhịp cho sự tàn bạo
Ấy Tần Vương ngu mê chẳng biết - Để vạn dân dê lại giết dê : Giai cấp đấu tranh, giết người giật của.
Bác cũng nghiên cứu "Trường niên sấm "của cụ Trạng gớm nhỉ bái phục bái phục....
VN cố thoát đòi nô lệ, thoat khỏi chiến tranh để được Hòa bình, được thấy hạnh phúc có cơm no áo ấm & mỗi người chúng ta ai cũng được học hành cùng tiến bộ nhưng nay, qua bao năm nay cái có thể có được lại không có được; Tại sao vậy: Dân tộc ta vốn cần cù chịu khó, đất nước ta giàu& đẹp nhân dân ta có thiếu chi người tài giỏi - lỗ lạc trong 5 châu bốn bể... Vậy chúng ta đành bó tay hay sao?!
Sự việc: Lịch sử đất nước Việt cho thấy có triều đại vua chúa nào mà đốn mạt với nhân dân không?! Chế độ XHCN là chế độ gì? Nó thế nào - chưa ai biết đến?! Tại sao các vi lãnh đạo nước VN cố bảo thủ - cho rằng đất nước VN chúng ta phải ĐI CHO BẰNG ĐƯỢC con đường đó - Con đường mà tất cả chúng ta không ai biết đến, và nhân loại khắp cả thế giới đã nhận rõ ra nó, là ảo tưởng - là hình thức trá hình cho một chủ nghĩa nô dịch không có văn hóa - văn minh cho sự tiến bộ của nhân loại - đi ngược lại trào lưu văn hóa - văn minh của nhân loại, là không có thực?! Giống như trình trạng dân tộc của VN hiện nay; Khi dân tra thán oán hờn khắp cả nước - Vậy những Đảng viên CS trước đây đấu tranh vì yêu nước thương dân - họ đâu cả rồi?! Nhân dân cả nước có thể trên 80 triêu người đã không đồng ý - Đi con đường đó, con đường do ĐC-TBT Nguyễn Phú Trọng đưa ra;
Vậy các vị là đảng viên Đảng CSVN có ham muống đi vào con đường đó không - con đường đang dẫn bước đang có nhiều đầu rơi - máu đổ; dân tộc VN mất dần gốc con người VN trước đây và họ đang và sẽ trở thành nhũng con thú đặc biệt - độc ác vô cảm với cả đồng loại là nhân dân đồng bào ruột thịt của mình?!
Có thảy bao nhiêu triệu là CB đảng viên của ĐCS cầm quyền nay; Họ có nghe thấy gì không?! Tiếng than ai oán của những người dân hiền lành chất phát vô tội; Nếu các vị còn có lương tâm lương tri con thương con thương cháu thương yêu cha mẹ Ông Bà, thương tổ tiên bao đời đã đổ xương máu - đã vì các vị mà họ đã gầy dựng đất nước VN cho chúng ta ngày nay thì hãy vứt bỏ ngay thẻ đảng - của ĐCS-VN.
Bởi: Nó chẳng có xứng đáng cho những người có nhân cách như quý vị tham gia đóng góp sức mình vào đó - đi gây hại cho đồng bào nhân dân đất nước; Bơi; Nó đang & sẽ nhận chìm cả dân tộc nhân dân - VN nhanh chóng đi vào con đường bế tắc diệt vong không bao giờ có phát triển đi lên;
"Tây phương cuốn gió tìm đường đào giông"
Tiên Lãng,Hưng Yên,rồi Vụ Bản
Chiến công vang dội cộng sản ơi!
Mấy chục năm trời dân theo đảng
Nồi da nấu thịt-máu xương phơi!Cả một dan tộc 86triệu dân cam chịu đến bao giờ?Cầu mong ngày tận số của đcs đến nhanh để dân tôi có được kiếp làm người.Lão Hạc cũng đã cay đắng khi chọn cái chết bằng thuốc độc nhưng nào cái chết cũng không giải thoát được"lão vật vã 2giờ đồng hồ đầu tóc rũ rượi mắt long sòng sọc cả làng chạy đến bất lực và ngơ ngác...!Giờ đây số phận người dân tôi không còn gì nói được hơn khi mà"công an nhân dân,chó săn nhân dân,bộ đội nhân dân,tà quyền nhân dân...với dự án sân gôn,dự án khu sinh thái,dự án khu du lịch,dự án vân vân và ...dự án của "tập đoàn tư bản đỏ"đã biến nhân dân vào dòng thác loạn...Buồn đau căm thù vô hạn!
Tai nghe bằng một ti hào biết hay
Hiềm vì sinh phải thời này
Rắp thù mở nước tiếc thay chưng đời
Hợp đà thay thánh nghìn tài
Giáng sinh rủi kiếp quỉ ma nhà trời
Nói ra thì lậu sự đời
Trái tai phải lụy tài trai khôn luần
Nói ra ám chúa bội quân
Đương thời đời trị xoay vần được đâu
Chờ cho nhân đoản hết sau
Đến chừng đời ấy thấy âu nhiễu nàn
Rắp thù mở nước tiếc thay chưng đời: Tiếc thay mở nước với lý thuyết thù hận, giai cấp đấu tranh.
Nói ra thì lậu sự đời - Trái tai phải lụy tài trai khôn luần: Chỉ có kẻ luồn cúi mới sống qua được thời này. Người nói sự thật bị thua những kẻ nịnh bợ.
Hợp đà thay thánh nghìn tài - Giáng sinh rủi kiếp quỉ ma nhà trời : Thay vì nhân dân được cai trị bởi những vị lành thánh thì toàn là những phường quỉ ma dối trá tàn bạo.
Đến chừng đời ấy thấy âu nhiễu nàn: Cái thời nhân dân gặp khó khăn, nguy hiểm, phiền hà.
« Nói đảng Cộng sản và chính quyền phục vụ nhân dân là một điều sai quấy cần phải dẹp đi ». Lời tuyên bố « lịch sử » này đã được ông Uông Dương, bí thư tỉnh Quảng Đông đưa ra vào ngày 09/05/2012 nhân đại hội đảng bộ địa phương, trong bối cảnh đảng Cộng sản Trung Quốc chuẩn bị thay đổi lãnh đạo-
Phải chăng một trang sử mới tại Trung Hoa lục địa đang hé mở ? Lần đầu tiên một khẩu hiệu tuyên truyền chính thức của đảng Cộng sản bị một quan chức cao cấp thuộc khuynh hướng cải cách xé bỏ. Trong cuộc họp của đảng bộ tỉnh Quảng Đông cách nay hai hôm, Bí thư Uông Dương tuyên bố: « Chúng ta phải vất bỏ đi ý tưởng sai lầm cho rằng hạnh phúc của nhân dân là do đảng và chính phủ mang lại ».
Kính mong Dân làm Báo update để tôi chia sẻ thông tin cho người dân khốn khổ quê tôi.
XHCN rồi cơ mà.Đã nếm,thấy cách pha chế kinh khủng rồi mà sao mua? lại xuất khẩu vào Nam cho cả nước cùng "thưởng thức"món độc hại chết người.SG chúng tôi vẫn nhớ được nét mặt kiêu hãnh của các d/c khi giới thiệu món đặc sản chết tiệt và kẻ bán thổ tả,chết bằm của các d/c.Ước gì các d/c chết hết,gia đình chúng tôi nhiệt liệt,nghìn lần cám ơn các d/c
Thật không có nơi nào và thời nào có một đảng cướp khổng lồ như đảng siêu cướp cọng sản Việt Nam.
cọng sản Việt Nam nuôi tặc đánh dân.